Đăng Ký Học
Ngày 09/11/2018 21:21:58, lượt xem: 3964
"Tôi chưa bao giờ trách mình, dẫu cho những đau đớn tủi hờn lúc nào cũng thường trực nơi khóe mắt. Vì trong thâm tâm của tôi, vẫn luôn nghĩ rằng, người đàn bà nào trong cuộc sống này, cũng đều thương chồng mình như thế! Chồng tôi, tôi không bênh thì còn bênh ai.
Có ai thấu cuộc sống của nhà mình đâu. Những khổ sở trên con thuyền chật hẹp này, khi bữa ăn cơm trắng no bụng thật sự là một điều xa xỉ, tôi hiểu rằng, mình chấp nhận điều này, chấp nhận để cho người khác nói bản thân là một "con đàn bà dốt nát và ngu ngốc" khi nhất quyết không chịu rời bỏ mình, rời bỏ cuộc sống đầy những đầy đọa về thể xác này. Người ta bảo tôi mù quáng, tôi cũng mặc, cuộc đời của tôi, chẳng ai buồn vui, sướng, khổ cùng tôi được. Huống chi, tôi không chỉ sống cho riêng bản thân, tôi còn sống vì những đứa con của tôi. Ừ thì, cả vì mình nữa đấy.
Hôm nay, mình lại đánh tôi, vừa đánh vừa chửi như cách mà mình vẫn hay thường làm. Cầm chiếc thắt lưng bản to quật tới tấp, tôi có đau không? Đau chứ, rất đau là đằng khác, nhưng tôi không khóc, vẫn như thói quen, mọi cảm xúc những lúc chuyện như thế này xảy ra, tôi chỉ muốn ghi lại bằng một chiếc bút chì, một lát nữa khi mọi chuyện kết thúc, tôi sẽ nhanh chóng xóa nó đi, không một dấu vết. Mình nhìn này, khoảng bầm trên tay tôi hôm nọ vẫn còn chưa tan, cả vết thương ở cổ và ở chân nữa. Mình đánh tôi đau quá, nhưng tôi vẫn ổn, thật sự không sao. Nhiều khi tôi cũng tự hỏi, bao giờ chuyện này mới chấm dứt mình nhỉ? Khi đời chúng mình bớt khổ đi một chút phải không?
Đêm qua, mình chắc bực dọc lắm. Vì cuộc sống túng thiếu không đủ cơm ăn, mà mấy đứa nhỏ cứ khóc. Ngoài trời mưa gió bão bùng giông tố, khi bố đang cố gắng chèo chống thì những đứa con lại cứ làm mình điên lên. Tôi biết chứ, biết là đêm qua mình mất ngủ. Tiếng thở dài, lật người đi lật lại vì khó chịu, bao nhiêu bức bối để rồi sáng nay, mình trút lên tôi. Thôi cũng đành, miễn là để đừng cho các con biết.
Tôi đã khóc đấy, khóc rồi thét lên khi nhìn thấy thằng Phác lao vào đánh mình. Con dao thằng bé vẫn cầm trên tay, mọi chuyện diễn ra như một thảm kịch bản thân tôi chưa bao giờ nghĩ đến. Có trong mơ tôi cũng không nghĩ đến. Điều đau lòng nhất của người mẹ, không phải việc những đứa con của mình sống kham khổ hơn bạn bè, mà là phải tận mắt chứng kiến con cái hỗn láo với cha mẹ. Lòng tôi hiểu rõ thằng Phác vì tôi mới làm như vậy, nên mong mình hiểu và tha thứ cho con. Con nó còn nhỏ dại, chưa hiểu được cuộc đời này.
Người ta bảo tôi bỏ mình, đây là lần thứ 2 tôi bị triệu tập lên tòa án huyện. May sao vẫn xin được. Đây cũng là lần hiếm hoi tôi được kể lại câu chuyện của mình với ai đó, để cho người ta hiểu lòng tôi.
Người ta hay chửi mình, rằng một thằng đàn ông vũ phu, không thương yêu vợ con. Nhưng chỉ có tôi mới hiểu mình là người thế nào. Chưa bao giờ tôi quên đi tình yêu đẹp của chúng mình khi tôi là một người phụ nữ vừa nghèo vừa xấu nhưng mình vẫn chấp nhận, vẫn thương. Họ đâu có biết chúng ta đã cùng nhau trải qua những tháng ngày vất vả thế nào, họ không hiểu được cuộc sống nơi làng chài này đầy những khó khăn vất vả và tủi hơn. Ai bảo đàn bà hàng chài chúng tôi đẻ nhiều quá, để cuộc sống đã khổ một nay còn khổ thêm bội phần.
Tôi thương mình, thương nhiều lắm, những tháng ngày chống lại bão nắng, kiếm tiền nuôi vợ nuôi con.
Tôi thương mình, đôi bàn tay chai sần. Cái khổ, cái đói làm con người ta túng quẫn tới mức rất muốn tìm một cái gì đó để giải thoát. Tôi vui vì mình không bài bạc, không đánh các con, thôi thì cứ đánh tôi, cũng được. Những lúc mình chửi tôi, đánh tôi, tôi đau ở trong tim này chứ những vết thương bên ngoài thể xác, đâu có màng chi.
Cái khổ làm chúng mình bây giờ không nhận ra nhau của rất nhiều năm về trước. Tôi bây giờ, vẫn thương mình, nhưng lại nhất định phải sống thật mạnh mẽ vì các con. Chúng nó cần tôi, cần mình, cần một gia đình để khôn lớn, trưởng thành.
Những mong mỏi của một người đàn bà hàng chài nghèo khổ như tôi chỉ hy vọng cho con cái chúng mình ăn no, khôn lớn thành người. Mình cứ tiếp tục đánh tôi cũng không sao, rồi có những đêm về mệt mỏi quá lại ôm lấy nhau ngủ như thế. Tôi không nghĩ đó là những bất hạnh, chỉ đơn giản nghĩ đó là những điều bản thân phải trải qua trong cuộc sống này. An nhiên chấp nhận, chờ đến một ngày cuộc đời hạnh phúc hơn. Vậy thôi..."
Trích lời: Người đàn bà hàng chài trong tác phẩm "Chiếc thuyền ngoài xa" - Nguyễn Minh Châu
Tin liên quan