THỊ NỞ - NGƯỜI PHỤ NỮ ĐẸP NHẤT TRONG NHỮNG TÁC PHẨM CỦA NAM CAO

Ngày 09/11/2018 21:00:49, lượt xem: 2550

Có vẻ mình hơi chủ quan, khi cứ khăng khăng nhận định như vậy. Người đời thì bảo Thị Nở là người xấu nhất trần đời, bây giờ, cứ thấy một cô gái nào không vừa mắt, các chàng trai "khéo miệng" vẫn cứ bảo "giống Thị Nở" thật đấy, nhưng sao, trong tâm thức của mình, cứ mỗi lần đọc lại "Chí Phèo" của Nam Cao, mình lại thấy Thị Nở đẹp vậy nhỉ? Hay là do, mình là tuýp người cứ hay bị tình yêu làm cho "mù màu".

Chiều nay lại nghĩ về Thị, không phải một cách "tệ" như Nam Cao đã viết. À không, thật ra thì Nam Cao chỉ viết sự thật, chứ đã bao giờ dám "tệ bạc" với nhân vật của mình.
Rồi thì, Thị Nở đã xuất hiện như vậy đấy, trong một đêm trăng đẹp mơ màng. Một đêm hè gió lộng, ánh trăng tưới tắm lên những tàu lá xanh non, dòng nước, bãi cỏ,...tưới tắm cả lên thanh sắc của người con gái này. Thị đẹp lạ kỳ, hay là bởi ánh trăng làm cho con người ta trở nên đẹp thế, để rồi, "ác quỷ" cũng phải mềm lòng.

Một tình yêu chợt đến, nghe sao có vẻ thật méo mó, bi hài. Tình yêu của những con người chỉ muốn được sống một cuộc đời lương thiện. Tình yêu của những con người ở dưới đáy xã hội, bị dồn đẩy, bị khinh rẻ. Cuộc đời của họ là những tháng ngày của những bi kịch.

Nhưng sau tất cả, họ đã tìm thấy nhau đấy thôi. Và có một người đàn bà bị coi là "dở hơi" đã tình nguyện đem đến cho "ác quỷ" một bát cháo hành. Người phụ nữ xấu "ma chê quỷ hờn" thế, mà có lòng khoan dung vô bờ.

Ai đây, ai dám cho đi những thứ của mình, ai dám cho đi những thứ của mình cho "quỷ dữ", ai dám đến gần, ai dám khóc cười, dám yêu thương.

Nhưng Thị Nở dám, Thị Nở đến với Chí Phèo, bằng tình yêu. Có thể nhiều người nói đó là thứ tình yêu sớm tàn, và dù sau đó nó có sớm tàn thật thì chí ít, con quỷ dữ cũng đã có 5 ngày hạnh phúc thật đáng trân trọng. Thị Nở yêu Chí Phèo, yêu thật lòng, tình cảm đến tự nhiên và đầy chân thành như người ta yêu nhau. Và rồi tình yêu ấy đã có sức mạnh cảm hóa thật lớn lao, để một người, muốn được quay về, sau tất cả những đớn đau.

Hơi cháo hành vẫn còn đây này, một bát cháo người ta tình nguyện cho không nhau trong những ngày đói khát và cùng cực nhất. Bát cháo của người bạn, người yêu, người tri kỷ. Bát cháo của một người phụ nữ đầu tiên trong cuộc đời dành tình cảm cho Chí. Ai nói Thị "dở hơi", lẽ nào, người dở hơi khi yêu sẽ trở lại bình thường. Tôi không nghĩ vậy, tôi nghĩ Thị Nở thực sự rất bình thường. 

Thị Nở đẹp chứ nhỉ? Tôi chẳng muốn nói câu chuyện sau đó "mệt mỏi" và đau khổ thế nào, tôi cứ muốn những nhân vật ấy dẫu là sẹo đầy mặt hay hình hài chẳng bình thường thì vẫn cứ nhất định được hạnh phúc, dẫu rằng hạnh phúc ấy thật ngắn ngủi. Một phút giây này thôi, chúng ta sẽ chỉ cùng nhau nghĩ về chuyện tình này, đến đây thôi, có được không?

Và bao nhiêu nhân vật của Nam Cao, sao ai cũng "méo mó" và bi hài thế nhỉ, nhưng họ vẫn thật đẹp, trong lòng đọc giả chúng ta. Đây chẳng phải là thành công lớn của cây viết truyện ngắn hiện thực xuất sắc này hay sao?

Tin liên quan