Đăng Ký Học
Ngày 09/11/2018 18:56:25, lượt xem: 1413
CHẠM THU, CHẠM CHÚT TÌNH THƯƠNG MẾN
Chiều thu, tiết trời đỏng đảnh ôm trọn mảnh nắng vàng hanh còn sót lại từ hạ cũ, lúng liếng đưa đôi mắt nhìn khắp thế gian. Năm nay thu về, mà sao ta vẫn chưa nghe thấy mùi hoa sữa lãng đãng trên góc phố thân quen? Có phải, những nhành hoa trắng vẫn đang ngủ quên, ủ mình chờ đến ngày được gió heo may đánh thức, bung tỏa sắc hương nồng nàn, quyến rũ.
Ta lại viết về thu, với chút hoang hoải nhặt lại trong lòng. Thấy thời gian trôi nhanh như gió mây, chưa kịp ngoái lại nói câu xin chào, mà có những khoảng mênh mông đã trôi vào ký ức. Ngẫm thấy cuộc đời đôi khi tàn nhẫn thế, đến và đi, bước ngang qua đời nhau chẳng để lại chút gì mảy may thương mến. Ta đâu có trách người, chỉ trách có duyên mà không phận. May mắn thay, chúng ta vẫn đang còn thanh xuân để yêu thêm một ai đó khác, ta vẫn còn tấm lòng rộng mở để tự yêu mình, ta vẫn còn niềm tin để đặt trọn tiếng lòng thương vào cuộc đời mỗi sớm mai thức giấc.
Ta nghe tiếng thở của mùa thu. Những cảm xúc giao mùa bình yên đến lạ. Khe khẽ, nhẹ nhàng, thu trìu mến nhìn ta như người bạn thân cố hữu lâu ngày chưa gặp. Đúng là sau một khoảng thời gian dài xa cách, chúng ta lại được một lần có trong nhau, yêu thương nhau, dành trọn cho nhau những cảm xúc nồng ấm nhất. Nắ m tay nhau bước đi trên con đường trải nắng, có chút tình say mê, ta khẽ cười khi nhìn lên bầu trời cao xanh thẳm. Chiều nay, có những áng mây đang tình tứ trên bầu trời xa cao kia. Thì ra, chúng ta đã từng gần tình yêu đến thế, thì ra ta đã bỏ quên những thứ lâu nay vẫn ngủ yên trong một góc trái tim. Ta thổn thức ôm mình, tóc bay theo gió...
Lâu lắm, mới có thời gian ghé lại quán sách quen. Thấy cửa hàng dạo này vắng khách. Cô chủ cửa hàng nở một nụ cười quen thuộc. Vẫn có những người trẻ thư thái ngồi ôm ngấu nghiến một vài cuốn cũ. Như thường lệ, lại chọn cho mình đôi quyển tản văn, coi như làm vốn trong lòng, để khi nào thấy tâm hồn cằn cỗi, thêm chút nước cho đời tươi xanh. Sống tự do vô tư chẳng sợ gì, thế mà lại sợ đến một ngày, không còn gì để viết. Nỗi sợ mơ hồ thoáng qua khiến ta thảng thốt. Thì ra sống trên đời, ai cũng có những mối lo ngại của riêng mình.
Cuộc đời dạy ta nhiều bài học. Những người đi ngang qua cuộc đời ta cũng dạy ta nhiều bài học. Ta cố lượm nhặt cho mình hết thảy những yêu thương, gom góp chúng lại cột chặt rồi quẳng ra ngoài kia một cách thật mạnh mẽ. Ta cố ý làm vậy vốn chỉ để thử xem có ai đủ can đảm mở lòng nhận những yêu thương từ ta, liệu có ai dám cùng ta bước đi trên con đường đầy chông gai phía trước. Ta không sợ hãi, nhưng vẫn muốn tìm người đồng hành. Một người nguyện vì ta mà cố gắng, nguyện vì ta mà vững lòng, nguyện vì ta mà khoan dung, tin tưởng, yêu thương.
Thế nhưng thế gian quay cuồng điên đảo. đảo điên. Ta sẽ phải tự vững lòng mà bước qua bao nhiêu giông tố trước khi đến được với hạnh phúc đích thực của mình. Chúng ta đã từng gần tình yêu đến thế, nhưng rồi lại buông tay. Chúng ta đã từng nghĩ về bầu trời đầy sao và con đường đầy nắng, nhưng rồi phải quên đi. Đến hiện tại, chỉ cần luôn cảm thấy mình hạnh phúc, thì việc buông bỏ vài điều xưa cũ cũng đâu nề hà gì. Chỉ đến khi đứng giữa những lựa chọn, ta mới tự cảm nhận rõ nhất mình đang trưởng thành. Nên phục bản thân mình đôi khi thật mạnh mẽ, cứng cỏi. Và điều đó làm ta trân trọng những gì đang có hơn. Thì ra là thế!
Chiều thu. Ta nghe tiếng lòng ta trong xanh vời vợi. Bất chợt lại mỉm cười. Thu vẫn hiền hòa và yêu ta bằng thứ tình yêu chung thủy . Cám ơn người, đã đến và đi, cám ơn người, luôn để ta biết mình đang sợ gì. Cám ơn người tình, người bạn, nàng thơ của ta. Chỉ muốn tỏ nỗi lòng mình, cho vài người thấu hiểu.
Gió heo may vội vã
Thu nay bỗng lòa xòa
Ủ trong mình chút mật
Cho hương tình bay xa
Hà Nội. 28/9/2016. Chiều thu
Tin liên quan