Điều cũ

Ngày 09/11/2018 18:50:23, lượt xem: 1379

Gió trở mùa... Bắt gặp trong lòng xốn xang bên giai điệu thân quen. Hôm nay, lại lắng nghe lòng mình dịu nhẹ sau bao ngày gồng lên mà tỏ ra mạnh mẽ. Thoáng cái, thấy thời gian trôi xa lắm rồi và có những thứ, đã rất nhanh trở thành điều cũ kỹ.

Tấm thiệp cũ

Cuối ngày, dọn dẹp lại ngăn tủ, tình cờ thấy tấm thiệp nhỏ xinh nằm gọn gàng trong góc sâu nhất. Chiếc thiệp chỉ bé bằng bàn tay, bên ngoài có một hồng hoa hồng nhỏ, phía trong là dòng chữ nắn nót ghi “Chúc mừng sinh nhật cậu!”. Cố lật, lật, lật lại những trang quá khứ, len lỏi vào trong tâm trí để tìm kiếm sự ra đời của món quà nhỏ xinh này. Bất ngờ nhớ ra, có một thời tình yêu đến ngây ngô và tự nhiên như thế! Chỉ là bức thư trao tay vội vàng lướt qua không dám nhìn sâu đôi mắt, là món quà nho nhỏ chẳng phải dịp gì, là bối rối, là lưỡng lự và là cả một sự nuối tiếc dài đằng đẵng cho tới tận bây giờ... Trả lại tấm thiệp về đúng chỗ của nó, một nụ cười nhẹ đặt gọn gàng trên khóe môi, đã có lúc ta quên đi điều này và chẳng có gì bất ngờ khi ta coi nó là điều đã cũ.

Lời cũ

Sáng nay mẹ gọi, nhắc tuần này nhớ về nhà. Đứa em mới từ Sài Gòn bay về chơi. Trong lòng thấy vui sướng lạ kỳ. Đã có một khoảng thời gian rất dài chị em không gặp nhau. Nhớ mùa hè năm ấy, lần đầu tiên đặt chân tới Sài Gòn, Sài Gòn đón chào bằng những trận mưa bóng mây đỏng đảnh, thất thường. Nhiều khi hờn là thế, mà thương thì nhiều hơn. Sau này trở về Bắc, lòng lúc nào cũng chỉ canh cánh quay trở lại đó thêm vài lần. Nhớ chứ, nhớ những lời cũ hứa hẹn với nhau sẽ gặp lại nhau ở Sài Gòn, nhớ lời nói ai kia trong nắng gió phương Nam. Những lối cũ đã đi qua, nhưng vẫn muốn trở về. Thế thì bản thân phải mạnh mẽ, đủ thời gian và tiền bạc, thì xách ba lô lên mà đi thôi. Lời cũ, đang chờ gặp nhau để quẳng đi mà thủ thỉ vào tai nhau những thanh âm mới, tươi tắn hơn.

Người cũ

Ta cứ xin khất lòng, mà gọi người là cố nhân. Nghe cho hoài niệm chứ thành thật mà nói, ta cũng không thể mường tượng nổi mình đã gặp bao nhiêu người, quen bao nhiêu người và quên bao nhiêu người. Cuộc sống như một vòng tròn kỳ diệu và chẳng có gì bất ngờ khi có rất nhiều người đến và đi qua cuộc đời. Khen ngợi có, động viên có, ghen tức có và cả chà đạp cũng có. Thế mà ta chẳng thấy hề hấn gì, chỉ bởi trong lòng lúc nào cũng mong muốn giữ lại những mối quan hệ chân chính nhất. Là những người sẵn lòng bên ta, yêu thương và che chở, ta cũng nguyện vì nhau mà làm thế!

Nhiều người ngại nhắc đến 2 từ “người cũ”. Bản thân thì thấy không có vấn đề gì ngoài việc sẽ có một vài ký ức nhanh chóng trở về. Giống như kiểu hôm nay trời trở lạnh, nghe một bài nhạc sến giữa giờ nghỉ trưa về tình yêu thâm sâu mộng mị rồi lật lại vài trang của những ngày tháng cũ. Có khoảng thời gian cũ, chỗ hẹn cũ, những khoảnh khắc cũ và người cũ. Ta nhận ra điều mà con người nhớ nhất sau khoảng thời gian xa nhau, không phải là những kỷ niệm từng đi chơi ở đâu, từng ăn gì,... mà là đã bao lâu rồi? À, là thời gian, là một tháng hay hai tháng, là 1 năm hay 3 4 5 năm, ... con số xa nhau là dễ nhớ nhất. Khoảng thời gian xa nhau ta đã làm những gì, là khó nhớ nhất.

Tâm hồn cũ

Sáng trở mùa, thấy gió dạo này rủ nhau về nhiều hơn. Nắng trốn sau những tán lá đang nhuộm một màu vàng ruộm lên nền trời xanh thẳm. Lặng yên, nghe tiếng lòng. Đã có những ngày thấy tâm hồn cũ kỹ, chỉ muốn sống trong khung cảnh của những hoài niệm tươi đẹp. Khoảng thời gian ta thấy bình yên nhất là khoảng thời gian ta được là chính mình. Giống như kiểu có những ngày, chỉ muốn nằm dài trên sofa, uống thức uống nóng, gặm nhấm cuốn sách vài nghìn trang dày cộp, không ngán ngẩm, không than phiền. Thế nhưng, con người ta vẫn cứ luôn bị ràng buộc bởi những mối quan hệ, thế nên chẳng thế buông bỏ mà chỉ đi làm những điều mình thích. Cứ lao vào guồng quay như thế, lâu không hỏi trái tim đang nghĩ gì, nên tâm hồn mới tự nhiên cũ kỹ thế! Thì ra, thứ thẳm sâu nhất cũng có thể trở nên cũ kỹ, cũng có thể phủ bụi thời gian.

Và ta cần gì hơn là tươi mới?

Giờ thì đóng nắp lại tất cả những điều cũ kỹ, hoặc là vài điều thôi cũng đủ để thấy bình an. Ta cần tươi mới chứ? Chắc chắn rồi, cho những ngày bước xuống phố với nụ cười trên môi. Ta yêu công việc mình đang làm, ta tình nguyện vì ai mà thay đổi, ta sẵn sàng làm mọi thứ để công việc của mình suôn sẻ hơn và cũng nguyện lòng vì một lý do lãng xẹt để tìm lại nhau giữa vô kể những điều đã cũ.

Đêm nay, thấy gió rít ngoài khung cửa, trời trở lạnh rồi... Nên đan một chiếc khăn mới cho mùa mới... Gió đang gọi mùa về...

Hà Nội 13/10/2016. Hoa sữa

 

Tin liên quan