Đăng Ký Học
Ngày 09/11/2018 19:52:11, lượt xem: 1702
BỎ CHIẾC LÁ CUỐI THU VÀO TRONG KHÚC GIAO MÙA
Em hợt hời gửi lại tin yêu cho chính anh, rồi lại tự mình cố chấp níu giữ những thứ vốn chưa bao giờ thuộc về. Hoang hoải trong những đêm đông đen đặc, tìm men say để giải thoát cho tâm hồn mình. Sau cuối, chỉ thấy lòng chua xót nhận ra: “ Chẳng có ai giúp em bỏ chiếc lá vào khúc giao mùa cả... chỉ có cơn mưa đông đêm qua... dù khiến lòng tê tái...”
Đông về không ồn ã, xô nhẹ vào khung cửa gọi gió về, ôm lấy tiếng chuông mỏng manh bên chiều vắng. Chiếc lá thu cuối cùng vẫn còn kia, gồng mình trước từng đợt gió vàng hanh, tê tái.
Từ góc nhìn này, có thể quan sát chiếc lá một cách yêu kiều nhất. Chiếc lá vàng nho nhỏ, xinh xinh, trên nền thân cây gỗ nâu trầm xưa cũ, cây với lá chỉ gắn với nhau qua chiếc cổng nhỏ nhỏ bé xíu, thế mà sự gắn bó ấy lại mạnh mẽ vô cùng.
Hai người tình cờ quen nhau, rồi yêu nhau. Người ta thủ thỉ với nhau rằng câu chuyện tình yêu ấy là do duyên số, xiết chặt lấy nhau bởi sợi “tơ hồng”. Ngỡ rằng tình yêu ấy sẽ luôn bền chặt như cách chúng ta nắm lấy tay nhau đi qua mọi nẻo phố đông, nhưng rồi tất cả đều vỡ tan khi sợi dây mỏng manh ấy không đủ chắc để giữ trái tim người kia ở lại. Giữa bể dâu này, biết đến bao giờ ta tìm lại được nhau. Mà tìm được nhau rồi, lạc mất nhau cũng dễ dàng lắm chứ.
Nhiều đêm, sau cơn gào thét của kí ức nhạt màu, qua khung cửa sổ, ánh đèn mờ, vẫn thấy chiếc là bình yên đến lạ. Bám chặt vào cây không chút phân vân. Giọt nước mắt lăn dài nơi khóe mắt, cay xè. Đã từng có khoảng thời gian người ta gắn chặt cuộc đời của nhau lại như thế, để rồi ngày hôm nay đây, nơi tim sâu chỉ nghe thấy giọt sầu, rơi khe khẽ... rồi tan trong đêm đen. Lại tự hỏi lòng, sao đôi khi tự khiến chính bản thân yếu mềm nhiều đến thế? Vì người bỏ ta đi, hay đêm nay, ta lại nghe thấy tiếng xạc xào của nỗi nhớ thương đang trào lên trong con tim chắp vá. Chỉ tự mình làm khổ chính mình thôi.
Giận ai, hờn ai, thương ai, nhớ ai, quên ai,... có nhiều khi phân vân thế rồi lại chẳng đủ lý trí để nhận ra được chính mình? Vùi đầu vào công việc, cho phép được gồng mình lên, mệt mỏi suốt cả ngày để khi đêm về, có giấc ngủ được bình yên hơn, nhưng rồi nghe mưa khe khẽ bên thềm, lại chẳng thể để tiếng lòng bình yên trở lại, chỉ thấy cồn cào những xúc cảm miên man...
Nghe mưa đông, cảm giác đêm như kéo dài hơn... Giọt mưa mỏng manh, xô vào đời như vô tận. Sáng mai tỉnh giấc, chiếc lá cuối cùng bên khung cửa liệu có còn trên không? Hay cũng xô vào đời rồi vấp ngã? Giống như tình ta, chỉ đợi ngày giông bão rồi tan ra...
Sáng tỉnh giấc, tiết trời sau cơn mưa trong xanh hơn. Thấy lòng lắng lo, xôn xao khó tả. Mở toang cửa sổ, giật mình nhận ra chiếc lá cuối cùng đã rụng trong đêm qua mất rồi. Lòng thấy buồn vô hạn, thì cũng giống như tình yêu, cuộc sống con người. Mọi thứ đều thay đổi theo thời gian, đã đến lúc mọi thứ được thay thế bằng những điều mới mẻ hơn. Tình yêu vốn dĩ mỏng manh hơn ta nghĩ và dẫu cho đôi tay ta có mạnh mẽ tới đâu, cũng chẳng thể níu người ở lại.
Bỏ chiếc lá cuối cùng vào khúc giao mùa. Đông sang, nhanh chóng qua đi rồi xuân tới. Ai cũng sẽ tự vươn mình đến tin yêu, đến ánh sáng mặt trời ấp áp, diệu kì. Mọi thứ trong cuộc sống này đều như vậy, ngay cả điều kì diệu như tình yêu cũng không ngoại lệ. Mỏng manh lắm, nên dẫu cho có xiết chặt với nhau đến thế nào rồi, thì cũng đừng quên nắm lấy tay nhau đi qua giông bão cuộc đời. Chỉ xin người nhớ lấy điều ấy đừng quên.
“Mưa đông...
Chiếc lá rụng mất rồi
Tôi bỏ chiếc lá cuối cùng vào khúc giao mùa đã cũ
Bỏ chút kỉ niệm ngày xưa vào trong góc tủ
Cho tình thôi xót xa
Mưa đông...
Tình yêu rớt mất rồi
Tôi bỏ tim non vào bản tình ca nhạt nắng
Bỏ chút tin yêu vô trong im lặng
Để cố quên nhau
Mưa đông...
Chiếc lá rớt hay chuyện tình trước sau
Cuối cùng cũng trở về đêm đen vô tận
Sống trên đời xa nhau vô hận
Chỉ giận lòng không nắm chắc yêu thương
Mưa đông
Ngày mai có thấy nắng hồng không...”
Hà Nội. Đêm đông. 13/12/2015
Tin liên quan