Đăng Ký Học
Ngày 09/11/2018 18:49:29, lượt xem: 2556
NHỮNG NGÀY ĐẸP TRỜI
Sáng thức giấc, bước xuống đường thấy đặc mùi thu. Thu về sóng sánh tình đến lạ, con người ta cũng chợt thấy sao mà mình trẻ quá. Đã lâu, không có được cảm giác trong mình nhiều năng lượng đến thế. Ta lại tự lảm nhảm đôi ba điều...
Có đôi ba giờ rảnh rỗi, ta tự làm vài việc cho mình.
Dọn lại căn phòng nhỏ xinh, phát hiện ra mình có những món đồ đáng yêu đến lạ, không biết được tặng từ bao giờ. Phủi đi lớp bụi thời gian, nhớ về những kỷ niệm xa lắc xa lơ rồi lại tự mỉm cười. Có những người đã từng bước vào đời ta bằng những kỷ niệm hồn hậu đến vậy, nhưng rồi họ cũng đi, có những người sẽ gặp lại đôi lần, nhưng cũng có vài người, ta chẳng thể gặp lại dù trong tim vẫn còn bao lưu luyến.
Nghe lại những bản tình ca đã cũ ta yêu thích từ lâu. Những bài hát về mùa thu thật dễ để gọi dậy trong ta những xúc cảm nồng ấm nhất. Ta vẫn yêu mùa thu bằng tình yêu nhẹ nhàng, trong trẻo và hồn hậu thế. Ta hiểu tâm tính thu như hiểu tâm tính của một người bạn thân lâu ngày không gặp. Bản tình ca chợt có nỗi niềm khắc khoải, chút xôn xao, hoài niệm. Ta vẫn thường là người hay hoài niệm, vẫn tự trách mình có những thứ lẽ ra nên quên đi, nhưng phó mặc cho những đấu tranh tâm trí, ta vẫn mỉm cười, nhìn lại những ngày tháng cũ. Những góc nhỏ trong trái tim vẫn thường cồn lên khi tình thu đậm đà ôm ấp lấy ta.
Tự nấu một bữa ăn cho mình sau một tuần bận rộn. Ta thấy cuộc đời chỉ có thế là đã đủ độ đáng yêu. Những ngày thứ vội vã với công việc, ta lao mình vào trong những bộn bề, những dự định mà chẳng có đủ thời gian để tự nấu cho mình một bữa ăn nghiêm chỉnh. Có những đêm bụng cồn lên, cơn đói không tha cho ta ngủ, lại tỉnh giấc, cố nhắm mắt cho tới sáng. Đôi khi thấy tủi thân, nhưng lại chẳng dám hờn mình, chỉ mong mỗi ngày có thêm vài ba tiếng, cho ta được tự chăm sóc cho bản thân mình nhiều hơn. Thế mà cuộc đời chẳng đáp ứng ước nguyện của ta.
Viết vài ba dòng trong những giờ rảnh rỗi, để tâm hồn mình lắng lại, gọi bình yên quay trở về sau cơn bão giông ngoài kia. Ta cứ mong mình đi lạc mãi, đi lạc đến những khoảng vô biên chất chứa những niềm thương nỗi nhớ của bao ngày vô tư đã qua. Lạch cạch gõ, gõ, xóa, gõ rồi lại xóa,.. ta không tự hiểu bản thân mình đang muốn gì. Muốn viết một cái gì đó cho bản thân mình, để một ngày nào đó mở lại, ta biết mình đã từng trải qua bao ngày trời thu đẹp đến lạ kỳ.
Ta chợt cảm thấy hạnh phúc đến nhường nào. Vì ta vẫn còn trẻ quá, những âm thanh quen thuộc giữa tiết trời dịu mát thế kia, ta chỉ muốn bước ra ngoài. Cho gió heo may mải mê chơi đùa với tóc, cho đôi mắt ta sóng sánh tình với cuộc đời, cho đôi chân ta đi hoài không mỏi, cho tâm hồn ta được tưới mát bằng những cảm xúc đã rất lâu rồi ta mới có.
Những dự định ngoài kia vẫn còn đang dang dở, nhưng ta chẳng sợ, chỉ sợ đôi lúc yếu đuối hay mệt mỏi, lại thấy lòng không vững. Thế nên ta tự rèn mình, tự thưởng cho mình những cảm xúc bồng bềnh trong những ngày dịu dàng như thế. Ta yêu trời thu, ta yêu sắc thu, ta mến tình thu, ta nợ thu... nợ câu chuyện tình yêu viết tiếp của bao ngày đã cũ... nợ đôi ba giờ rảnh rỗi để chuyện trò. Ta còn nợ thu những tình cảm mơn man trong lòng. Nguyện xin được dùng tình yêu để trả cho nhau...
Hôm nay, thật là một ngày đẹp trời. <3
Ta gặp lại mùa thu
Giữa sắc trời mê mẩn
Ta đem thả tình thu Lòng đâu chút phân vân...
Hà Nội. Trời đẹp. 11/9/2016
Thu...
Tin liên quan