Đăng Ký Học
Ngày 09/11/2018 18:25:33, lượt xem: 1861
VẠT MƯA CUỐI NGUÔI CHÚT TÌNH THU
Đêm nay, em thấy lòng mình đang lạc trong những nhung nhớ của bao mùa xưa cũ. Cơn mưa tháng 9 gọi dậy đôi điều, là thổn thức, là bâng khuâng, là cô đơn...là anh... là nỗi nhớ kéo dài hệt những vạt mưa cuối phố. Đêm nay, em tự cho mình nguôi chút tình thu.
Thành phố anh mưa chưa? Nơi em thì những vạt mưa đang kéo dài xa xăm, thăm thẳm. Những ngày đầu tháng 9, cơn mưa mùa thu nhẹ nhàng lướt về trên nẻo đường thân quen, ôm ấp những bụi bặm thường ngày, xoa dịu những oi nồng ngột ngạt quanh đây, tưới tắm cho đôi tim non nồng hậu mơ bao ngày phơi phới. Em thấy lòng mình bỗng dưng dịu dàng lắm, hệt như những thổn thức nao nao trong ngày gặp lại anh tại thành phố nơi mình từng hứa hẹn. Em còn nhớ, nhưng chắc anh quên rồi.
Em rượt đuổi theo cơn mưa chiều nay, vô thức gõ tên thành phố thân quen để nghe thông tin thời tiết. Nơi anh cũng mưa, em lại dằn lòng có lẽ anh đã có ai đó mang ô và cho đi cùng, như ngày chúng ta gặp nhau, như những điều em vẫn thường làm cho anh. Ai cũng bảo em ngốc nghếch và ngô nghê khi cứ tin vào những cơn mưa sẽ mang lại cuộc gặp gỡ kỳ diệu. Ai cũng nói em khờ khi cứ hoài tin tưởng và nhìn về một thành phố cách xa Hà Nội hàng ngàn cây số. Là vì em khờ, nên vẫn hay cười vô thức khi ngắm trời mưa, vì em khờ, nên mới thấy những ngày mưa đẹp huyễn hoặc như thế.
Thành phố anh mưa chưa? Tự nhiên em lo sợ những khoảnh khắc vương vấn thế này. Em lo sợ ly cà phê trước khung cửa sổ đêm nay sẽ làm em mất ngủ, lo sợ những trằn trọc buông thả con người ta đến những nơi vô định không kịp ngoái đầu quay trở lại, lo sợ, những lo sợ vẩn vơ. Con người ta cũng thật kỳ lạ, luôn tự khiến bản thân mình mệt mỏi hơn, luôn tự dày vò tâm can về những điều đã trôi qua mà chẳng bao giờ nghĩ rằng, rồi sẽ đến một ngày, ta chỉ hối tiếc vì những gì mình chưa làm, còn những hối tiếc về những việc đã làm sẽ được xoa dịu theo thời gian. Anh có thấy em ngốc không? Em thì thấy không hề, bởi con tim em vẫn luôn đập những nhịp đập bình yên và diệu kỳ giống những cô gái tuổi đôi mươi theo đuổi một mối tình chân chính, em tin anh, nên em cũng tin những rung động của mình.
Vạt mưa cuối hạ đầu thu, những ngày tiết trời Hà Nội đẹp đến nao lòng. Em đã nghe thấy mùi hoa sữa nồng nàn trên nẻo phố thân quen đôi chân thường qua. Khát khao trong em vẫn còn nung nấu những muộn phiền về bao điều đã qua, nhưng lại luôn tin tưởng vào ngày mai hạnh phúc. Nghĩ thấy kỳ, sao em lại có thể phức tạp và khó hiểu đến chừng ấy. Thì em đợi anh về, để có một người thấu hiểu em. Rồi thì, anh có về không?
Thành phố ngày ta gặp nhau bình yên đến lạ, thành phố nơi mình chia tay cũng vẫn đẹp bình yên. Thành phố ngày ta xa nhau mọi thứ vẫn thoải mái dịu hiền, chỉ có con người đổi khác. Em đang viển vông nhìn trời mưa rồi ước những điều không bao giờ xảy ra, em đang say sưa bên những cuốn sách và lãng quên đi những dằn vặt nơi con tim mình. Em muốn tìm chút bình yên chẳng phải nơi anh nữa, mà ngay trong chính tâm hồn em, cô gái đôi mươi khao khát yêu đời và dâng hiến nhiều hơn nữa cho cuộc sống. Thế giới này kỳ diệu lắm, sẽ có một ngày, nơi thành phố thân quen, dưới cơn mưa mùa thu lãng đãng, để em kể anh nghe về những điều kỳ diệu của riêng em...
Thu. Đầu tháng Chín...
1/9/2016
Tin liên quan