Đăng Ký Học
Ngày 09/11/2018 17:25:52, lượt xem: 1712
Sau này, em nhất định sẽ tiếp tục vì ai mà ngốc nghếch?
Người ta nói sống ở trên đời, nên tự viết một bản tình ca của riêng mình. Chẳng phân biệt tuổi tác, chẳng phân biệt sang giàu, chẳng phân biệt giới tính hay sở thích cá nhân, nếu có thể tự mình làm thì nhất định nên dũng cảm để làm. Chị biết em cũng đang làm thế, nhưng sao em lại lùi về phía sau thế kia, để mặc cho những tổn thương khiến em trở nên yếu đuối. Em đừng tiếp tục vì ai mà như thế, có được không?
Nghe câu chuyện của em, chị biết chứ, đêm nay em lại khóc rồi, cô gái nhỏ của chị lại vì tình yêu mà ngốc nghếch. Em nhắn tin cho chị rồi bảo, em chỉ khóc vì tình yêu này thêm một lần sau cuối nữa thôi, mà chị thì thấy lần sau cuối của em dài tựa những tháng ngày vô định. Tại sao em chẳng dũng cảm giống như khi em theo đuổi đam mê của mình? Chị không có quyền phán xét vì chẳng phải là người trong cuộc, chỉ có em bây giờ, mới biết em cần gì và phải làm gì thôi?
Chị vẫn nhớ buổi chiều hôm ấy, khi chị em mình sau bao nhiêu lần hứa hẹn cũng đã gặp được nhau, tình tự bên một quán cà phê nhìn xuống lòng thành phố. Em kể chị nghe về bạn trai của em bằng đôi mắt ánh lên hạnh phúc, tình yêu thương. Anh ấy thật hạnh phúc, vì được em san sẻ nhiều tình yêu đến vậy. Em cũng nói với chị: “Hạnh phúc tắc đường đến hơi chậm nhưng cũng tới rồi chị nhỉ?” Chị chỉ cười, nhâm nhi một ngụm nhỏ ly capuchino, gật nhẹ đầu.
Chắc em không biết, em là cô gái rất tuyệt mà chị từng gặp. Năng lượng mà em lan tỏa cho người khác rất dễ khiến cho mọi người thay đổi và suy nghĩ tích cực theo. Chị luôn tin em thế nào rồi cũng sẽ hạnh phúc, nhất định sẽ tìm được người vì em mà nguyện lòng thay đổi như em từng nói. Chị đã tin vào việc em tìm thấy định mệnh của cuộc đời mình cho đến ngày em nhắn tin cho chị.
Những ngày em có trục trặc trong tình cảm, chị đoán ra ngay. Thế mà có người vẫn khăng khăng rằng em vẫn ổn. Chị chẳng hiểu em ổn ở chỗ nào khi cứ đôi mắt cứ long lanh, ngân ngấn nước, chị không hiểu em ổn ở chỗ nào nhìn em làm gì cũng uể oải, chị không hiểu em ổn ở chỗ nào khi cô gái tươi tắn mỗi khi ra đường hôm nay tóc rối không cần son. Và em cũng chẳng thể nào biết được đã có những lần chị bắt gặp em khóc như mưa gió trên đường về trên phố. Tại sao, em lại tự dối lòng, rồi dối cả chị?
Thôi thì đêm nay em cứ khóc đi cho thỏa lòng, bởi con gái sinh ra khi vướng vào tình yêu đã khổ, nếu nghĩ quá nhiều sẽ còn khổ sở hơn. Thế nhưng chẳng hiểu sao, chị lại luôn tin em nhất định sẽ ổn và cũng nhất định sẽ hạnh phúc. Chị không nghĩ vì chị thương em mới nói vậy, mà chị nghĩ phải như vậy. Bởi lẽ cuộc đời này vay trả rất công bằng, em cứ việc sống thật tốt thôi, còn hạnh phúc, đã có ông trời sắp đặt cho em rồi. Ngày đó, người đó nhất định sẽ vì em mà tới.
Em tin không?
Viết cho em, cô gái nhỏ của chị <3
Tin liên quan