Thạch Lam – Nhà văn của những điều nhỏ nhặt 🍂🍂🍂

Ngày 09/11/2018 22:17:01, lượt xem: 2142

Tôi vẫn còn nhớ cách mà bản thân mình tìm đến Thạch Lam, giống như cách mà bản thân cố gắng tìm lại sự yên bình trong tâm hồn. Mỗi câu, mỗi chữ của nhà văn này lúc nào cũng gần gũi, nhẹ nhàng, thân thương trong từng hơi thở. Được bạn đọc biết đến là thành viên trong bút nhóm nổi tiếng “Tự Lực văn đoàn” và là em của hai nhà văn thuộc nhóm bút này là Nhất Linh và Hoàng Đạo, chất văn của Thạch Lam cứ như thế, như một cơn gió mát, thổi nhẹ vào tâm hồn người đọc với tất cả sự dịu êm. 

Những câu chuyện của Thạch Lam bao giờ cũng vậy, thường là những tác phẩm không có cốt truyện hoặc cốt truyện vô cùng nhẹ nhàng. Có cảm giác như, chúng ta không phải đang chìm đắm trong thế giới của truyện ngắn mà đó là những đoạn văn trữ tình đượm buồn thật đẹp, thật đắm say. Người ta cứ thắc mắc mãi, tại sao nhà văn này cũng rất thường viết về Hà Nội, à, là bởi vì, Hà Nội là nơi ông sinh ra và gắn bó trong khoảng thời gian sáng tác văn chương sau này. Thế nhưng, lại ít người biết rằng, tuổi thơ của nhà văn này gắn chặt hơn với quê ngoại (huyện Cẩm Giàng, tỉnh Hải Dương), chính nơi đây, vùng quê nghèo này đã là cái nôi cho rất nhiều những sáng tác của cây viết tài hoa.

Thạch Lam đã từng đưa ra quan niệm của mình về văn chương khiến người đọc cứ suy nghĩ mãi: “Văn chương không phải đem đến cho người đọc sự thoát li, sự quên những thứ đen tối trước mặt mà trái lại văn chương là một thứ vũ khí thanh cao để vừa tố cáo vừa thay đổi thế giới giả dối và tàn ác và làm cho lòng người được trở nên trong sạch và phong phú hơn.” Tâm niệm này, quả thực rất phù hợp với con người của Thạch Lam. Đó là lý do tại sao trong rất nhiều tác phẩm của mình, nhà văn này lại lựa chọn những nhân vật bé nhỏ, nghèo hèn, có số phận đáng thương trong xã hội để miêu tả, để viết, để sẻ chia bằng tất cả sự đồng cảm và tình yêu thương cộng đồng của bản thân mình.
Chúng ta, tất cả rồi cũng sẽ lớn khôn, bỏ đi những bộn bề cuộc sống ngoài kia mà nhất định thỉnh thoảng luôn muốn quay đầu nhìn lại. Ai mà chẳng bồi hồi, rung động trong lần hẹn hò đầu tiên, ai mà chẳng muốn khóc trong ngày chia tay bạn bè, ai mà chẳng xao xuyến khi chiều nay có chùm bằng lăng tím ngắt mơ màng được kẹp trong trang vở cũ. Và rồi thì, ai cũng sẽ yêu những dòng văn của Thạch Lam thôi, chỉ cần trái tim chúng ta vẫn còn đang đập, với những rung động bồi hồi.

Sau này, dẫu là bao nhiêu thời gian, tôi vẫn sẽ yêu chất văn tưởng là “nhạt” mà lại không nhạt chút nào của cây viết truyện ngắn xuất sắc này!


#HocVanChiHien

Tin liên quan