Đăng Ký Học
Ngày 09/11/2018 18:41:55, lượt xem: 2851
ĐỂ AI ĐÓ LẠI NGANG QUA CUỘC ĐỜI EM
Nếu lại nhìn thấy em yếu đuối như lúc này, anh có phiền lòng không?
Khi chúng ta còn chung một bầu trời, em thấy cuộc sống nơi mình ở chỉ toàn là màu hồng. Bởi cảm giác, dù cho tình yêu chưa được trọn vẹn, hay chưa tới đâu thì em vẫn biết chúng ta vẫn đang cùng nhau hít thở một bầu không khí. Nhưng...đến điều nhỏ nhoi như vậy em cũng không có được, thì biết làm cách nào, để em được hạnh phúc thêm đây...
Em vẫn còn nhớ, đó là những ngày, bầu trời xanh thẳm một màu. Là những ngày chúng ta gần nhau, dù không nói những lời tha thiết nhưng lại mang đến cho nhau cảm giác bình yên đến khó tả. Em không biết đó có phải là tình yêu hay không, hay chỉ là những rung động đầu đời, nhưng nếu được lựa chọn, em vẫn muốn sống trong cảm giác vô tư và yên bình ngày ấy.
Và... cũng có những ngày....
Đó là khoảng thời gian, mọi thứ xung quanh khiến em cảm thấy mệt mỏi kinh khủng. Cảm giác chỉ muốn lướt thật nhanh trên phố, để trở về nhà, không phải vì em chưa bao giờ trải qua những chuyện như thế. Chỉ là em nghĩ, em đang có mọi thứ cũng như không. Tại sao em cứ phải gồng mình lên, để che lấp đi sự yếu đuối vốn có, hay là vì thói quen, nên em cứ sống mà chẳng thiết đến sự tổn thương như vậy?
Đó là khoảng thời gian, em chỉ muốn nghe thấy giọng anh, hỏi em vài ba điều hôm nay thế nào, ngày mai em có việc gì quan trọng không, hay chỉ đơn giản là gọi tên em không vì bất cứ lý do gì cả. Để rồi em nhận ra, chúng ta đâu còn chung một bầu trời.
Kỷ niệm chúng mình ùa về trong những bản tình ca giao mùa đã cũ. Khoảng thời gian đó, đã rất cũ kỹ với em, với nhiều người ngày ấy biết chúng ta. Có khi, sẽ rất ít người nhớ về khoảng thời gian đó - nhưng em thì vẫn nhớ, chí ít, em vẫn nhớ những bài hát quen thuộc anh thường hát, em vẫn nhớ cách anh đùa giỡn, cách anh nhìn em, cách anh cười, cách anh nói những câu chuyện không đầu không cuối,...
Đó là khoảng thời gian, nỗi nhớ cào xé lấy em trong điên dại, là khoảng thời gian, chỉ cần anh nói một câu, dù xa tới đâu em cũng sẽ tới. Là sự dại khờ và ngốc nghếch. Chẳng phải vì em vẫn còn nhớ những kỷ niệm ngày đó hay sao? Kỷ niệm về mối tình đầu, kỷ niệm về tình yêu trong sáng, hồn nhiên nhất trong cuộc đời mình.
Có những ngày, em lang thang trên những con đường Hà Nội, trên chuyến xe buýt vắng người, thấy trời mưa bay bay. Lại nghĩ đến viễn tưởng nếu chuyện đó không xảy ra, thì có lẽ ngày hôm nay, cuộc sống của em sẽ khác đi nhiều lắm. Có thể, là em sẽ chẳng phải bận tâm vì bất kỳ mối quan hệ nào cả, vì cuộc sống của em, tình yêu của em ngày đó đã quyết chỉ đi một đường rồi hay sao?
Em gọi đó là quá khứ, quá khứ đẹp nhất trong cuộc đời của mình. Tình yêu của anh dành cho em, không chỉ đơn giản là để em biết yêu một ai đó nhiều hơn bản thân mình. Mà là cho em nhìn thấu giới hạn của mình có thể mạnh mẽ tới đâu.
Hà Nội dạo này mưa nhiều, đó là khoảnh khắc em nhận ra lòng mình lắng lại nhiều sau bao chuyện xảy đến nơi thị thành này. Em sẽ chẳng bao giờ tìm lại được anh - chắc chắn là như thế. Nhưng rồi, sẽ có một ai đó, lại đi ngang qua cuộc đời của em như cách anh từng làm, chỉ là họ khác anh ở một điều duy nhất - họ không bỏ em đi. Họ không để em ở lại một mình. Họ không để em phải đương đầu với mọi thứ trong cô đơn...
Và ngày mai, khi cơn mưa qua đi, sẽ là một ngày nắng đẹp trời. Em vẫn đang và sẽ tiếp tục yêu thương bản thân mình, sẽ luôn luôn yêu thương bản thân mình.
Người ta cũng giống anh
Cũng thích sơ mi xanh và giày ba ta màu trắng
Cũng thật thà và tính tình rất thẳng
Chẳng giấu em bao giờ
Người ta cũng giống anh
Hay kể em nghe về nỗi niềm thương nhớ
Thì thầm bên tai vài câu úp mở
Câu nói thương nhau
Người ta cũng giống anh
Cũng yêu em một tình yêu chân thật
Nhưng khác anh ở một điều duy nhất
Chẳng bao giờ họ bỏ em đi
Nhưng... em tìm người đó ở đâu bây giờ?
24/4/2016. Cho những cảm xúc bâng quơ
Tin liên quan