Hai mươi tuổi, người ta chẳng sợ gì

Ngày 09/11/2018 18:02:36, lượt xem: 2376

HAI MƯƠI TUỔI, NGƯỜI TA CHẲNG SỢ GÌ

Hai mươi tuổi, ta ngạo nghễ sống giữa thanh xuân, đi khắp mọi nơi cùng trời cuối đất chẳng sợ bất cứ một điều gì. Hai mươi tuổi, ta phiêu theo những giai điệu sôi động của bản nhạc cuộc đời, ca hát và nhảy múa vô tư. Hai mươi tuổi, ta ướt nhoẹt giữa cơn mưa tình yêu, tình đời đầy khát khao,... Hai mươi tuổi, ta chợt giật mình lo sợ giữa chiêm bao...

Chiếc xe buýt đi ngang qua những cung đường thân thuộc, sáng nay mưa... mưa kéo những vạt dài về thành phố, xoa dịu những tháng ngày oi nồng, ngột ngạt, đến thở thôi cũng mệt vừa qua. Dạo này, tự nhiên thấy cảm xúc của mình cằn cỗi tới mức cả một tháng trời không viết nổi một vài câu ra hồn, tự trách bản thân, nhưng cũng tự thương mình. Học hành và công việc đang lôi ta vào những cuộc chơi mải miết, rồi bẵng quên đi mất tâm hồn vẫn luôn muốn lạc hướng đi tìm những cảm xúc bâng khuâng. Những lúc như thế, tự dưng lại thấy sợ...

Con người ta vẫn luôn tự bao chứa trong mình những nỗi sợ mơ hồ như thế. Sợ quên mất những buổi hẹn hò, sợ quên mất những kỷ niệm ta từng một thời khắc sâu, sợ quên mất một gương mặt, một nụ cười, một ánh mắt,... ta sợ quên mất nhau. Những nỗi sợ của tháng ngày 20 chông chênh trước mặt. Tuổi 20 táo bạo và đáng yêu đến vậy, thế mà ai cũng có những nỗi sợ của riêng mình.

Chiều nay cô bạn thân nói lời trễ hẹn, thấy bản thân mình chẳng thể đủ thời gian để lo lắng cho tất cả mọi việc quanh mình. Thôi đành gạt phăng đi sự hụt hẫng để chờ dịp sau, mới 20 thôi, mà sao đã bận rộn tới mức không còn đủ thời gian dành cho nhau rồi nhỉ. Có lẽ là vì, nỗi sợ dòng thời gian trôi chảy làm con người ta luôn luôn phải gắng sức gồng mình lên, chèo lái con thuyền lên dòng thác ngược, chỉ một mình.

Tháng tám về đã quá nửa thì, Hà Nội bước vào những ngày đầu thu với những cơn mưa rả rích. Ngày mưa, lại thấy nhớ những tháng ngày cùng bạn bè tụ tập nơi quán vỉa hè, trò chuyện với nhau những câu chuyện cuộc sống, chuyện tình yêu, chuyện người, chuyện ta, trên trời dưới biển,... nhìn nhau bằng gương mặt tràn đầy niềm vui. Bây giờ chuyển sang giai đoạn dồn sức cho dự định của những năm học cuối, muốn có một cuộc hẹn với nhau cũng khó. Chẳng phải là chẳng đủ thời gian, mà chỉ bởi con người ta chưa nhìn thấy mối lo sợ về việc đánh mất đi một vài mối quan hệ. Đường đời có rớt rơi, vốn là lẽ phải, nhưng đừng để rơi rớt đi những thứ thật sự quan trọng với mình.

Hai mươi người ta có sợ gì đâu, tự thấy mình đang ở giai đoạn sung sức, nhiệt huyết vĩ đại nhất của cuộc đời. Trèo đèo, leo núi, dầm mưa, phơi nắng cho tình nguyện, những đêm thức trắng cho công việc, cho học tập chẳng ngại ngần chi. Kho báu bây giờ là sức khỏe đang được khai khác một cách triệt để, thì ta chẳng sợ bởi ta đang có quá nhiều, để đến lúc bước sang tuổi trưởng thành, ta mới nhận ra thì ra nên trân trọng sức khỏe của mình ngay từ khi còn trẻ. Nhưng 20, mấy ai đã hiểu được điều này. Mà thậm chí hiểu, cũng chẳng đủ kiên trì để gìn giữ. Ngẫm mới thấy, bản thân cũng là một người như vậy, thật nực cười.

Hai mươi ta ngẩng cao với đời, bởi đây là khi ta xinh đẹp và trẻ trung nhất. Trải qua vài ba mối tình chẳng thấy đau khổ như tình đầu với đứa bạn cùng lớp hồi cấp 3. Có lẽ đến bây giờ, nó vẫn là những kỷ niệm đậm sâu nhất. Ta chẳng sợ việc FA, bởi ta tự cho mình quyền được sống thoải mái. Thế mà có những đêm mưa, khi những trực trào cảm xúc chợt đến, ta chẳng thể giữ nổi tâm trí mình cân bằng, những lúc như vậy. Hai mươi sợ hãi vô cùng, chỉ mong mỏi một bàn tay thân quen xiết chặt, những thứ ta nhận được chỉ là những mảnh vỡ cô liêu. Ta thấy mình cô đơn, nhưng sáng mai tỉnh giấc, bước ra ngoài vẫn luôn tự mỉm cười.

Hai mươi chẳng sợ gì, vậy mà lạch cạch vài dòng lại thấy có vẻ như cũng có rất nhiều nỗi e sợ đang thường trực trong hai mươi quanh ta. Nhưng xin chớ lắng lo nhiều. Bởi...

Ta đang có đủ sức khỏe để đương đầu

Ta đang có nhiệt huyết cao nhất để phấn đấu hiện thực hóa những khát khao

Ta có gia đình và bạn bè là điểm tựa vững vàng

Và ta có một trái tim yêu để luôn luôn hy vọng, đặt thật nhiều niềm tin vào cuộc sống...

Kỳ thực, khi có đủ những thứ ấy, thì hai mươi hay ba mươi ta cũng chẳng sợ gì... Nhưng ở đời, đâu có chi là toàn vẹn... Chỉ tự tâm ta biết ta đang thiếu gì và cố gắng để bù đắp cho những khoảng trống ấy để Hai mươi của ta khi nhìn lại... luôn mỉm cười rạng rỡ...ngẩng cao với mây trời...

Hà Nội 17/8/2016. Mưa

Tin liên quan