ANH PHẢI THẬT HẠNH PHÚC NHÉ

Ngày 09/11/2018 19:45:15, lượt xem: 2326

ANH PHẢI THẬT HẠNH PHÚC NHÉ

Em vẫn còn nhớ những ngày cuối thu, hương hoa sữa tràn trên con phố ngang qua, có màu trắng tinh khôi của chùm hoa nho nhỏ hòa trong nhịp thở của đất trời. Ngày ấy, chúng mình vẫn thường nắm tay nhau, nắm chặt tình yêu hiền dịu ngây ngô của tâm hồn thơ dại. Em đã ngỡ rằng tình yêu này sẽ chẳng bao giờ nhạt nhòa dù cho năm tháng có phôi pha cho tới khi em nhận ra rằng, cuộc sống này quá khốc liệt và đôi khi tình yêu chẳng thể đủ can đảm để chiến thắng những thực tế tầm thường.

Em tự dặn lòng đừng khi nào buông bỏ, dù cho anh vẫn luôn cố để đẩy em ra xa anh, dù cho anh vẫn luôn tàn nhẫn làm tổn thương em với những câu nói và hành động em chưa từng trải qua trong cuộc đời. Nhưng em chấp nhận, bởi em vẫn luôn tin vào những điều tuyệt vời từ quá khứ, những điều tuyệt vời từ anh - người em đã yêu thương rất nhiều. Nhiều đêm, buông mình mặc cho con tim mềm yếu, em chỉ muốn mình có thể đủ can đảm để buông tay anh, để nắm tay ai kia đang nhìn về phía em bằng sự cảm thông và trân trọng. Nhưng rồi lại giằng xé, kì thực, em đâu có làm được, làm thế nào để quên một người đã tổn thương em?

Lặng lẽ nhìn anh đi bên ai kia, tim em thắt lại, nước mắt chỉ trực trào ra, cổ họng nghẹn đắng. Hình như có cái gì đó đang cố gắng xuyên qua tim em thì phải? Người ta đã biết chưa anh? Người ta đã biết về sự tồn tại của em trong cuộc đời anh chưa? Người ta đã biết những kỉ niệm của chúng mình chưa? Người ta đã biết em vẫn còn yêu anh nhiều lắm chưa? Nhạt nhẽo thật, em thấy mình thật sự nhạt nhẽo, sao em lại có thể trở nên vô vị và đáng thương đến vậy? Đây đâu phải là em, đây đâu phải là những điều em muốn cho tình yêu này.

Ngày anh gặp cô ấy, em nhìn từ đôi mắt anh là sự thích thú, ánh mắt ngày nào anh nhìn em. Rồi dần dần, sự thích thú ấy chuyển sang tò mò, sang thú vị và cuối cùng là một mối quan hệ không rõ ràng. Em biết anh thay đổi, nhưng em vẫn luôn dối lòng mình bởi em tin anh, tin những kỉ niệm chúng mình đã trải qua với nhau. Để rồi tất cả em nhận lại chỉ là nước mắt và sự thương hại. Anh tệ thật đấy. Rồi ngày ấy anh đi, buông tay em để nắm lấy bàn tay ai kia cùng bước. Anh cũng không quan tâm em đã sống sao trong khoảng thời gian qua bởi với anh, em đâu còn là gì nữa. Em không trách anh, chỉ trách mình còn thiếu xinh đẹp và giỏi giang để níu người ở lại, để anh luôn ôm trọn vô lòng không bao giờ buông.

Có những tháng ngày tồi tệ đến thế...

Anh à, anh đừng có lấy lý do vớ vẩn như thế để từ chối gặp em anh nhé! Em biết là anh bận đi chơi với cô ấy, chỉ là em không nói thôi.

Anh à, anh đừng có nói em thế này thế kia trong khi em hoàn toàn không làm gì sai cả, chỉ là anh đang giận dỗi với người ta, rồi anh quay sang trút buồn bực vào câu chuyện của chúng mình đúng không? Em biết đấy!

Anh à, anh buông tay em rồi đúng không? Buồn cười thật, biết là ngày ấy sẽ tới mà em vẫn không thể ghìm mình lại được. Con gái tệ thật, luôn luôn chỉ nghĩ tới người đã làm tổn thương mình.

Giờ thì đã tới lúc rồi anh, em cũng phải đi tìm hạnh phúc của riêng mình chứ? Em cũng phải đứng dậy sau bao ngày níu kéo những điều vô nghĩa chứ. Tình yêu của chúng mình, hương hoa sữa,... tất cả đã trôi xa rồi, phải không anh? Gió cuốn trôi đi tất cả rồi, cuốn cả anh đi, cuốn tình yêu của chúng mình đi, đi tới nơi không còn bình yên nữa.

Rồi em sẽ gặp lại anh sau bao tháng ngày xa cách, hãy thật hạnh phúc anh nhé, bởi lúc đó, có thể con phố ấy vẫn còn, hương hoa sữa ấy vẫn còn, nhưng chúng ta sẽ nắm tay ai khác đi trên con đường này thôi. Em sẽ vẫn nhớ anh trong cuộc đời này, chắc chắn là như thế, nhưng không phải là thứ tình cảm yếu mềm và vô vọng nữa, mà chỉ là sự tiếc nuối cho tuổi trẻ đã đi qua. Anh đã dạy cho em rất nhiều điều, bài học về sự phản bội, bài học về giá trị của tình yêu, bài học về niềm tin vào cuộc sống này, cả bài học vào sự trong sáng và thánh thiện trong tâm hồn nữa.

Anh à! Anh đã hạnh phúc chưa?

Hà Nội 10/11/2015

Đêm vắng

Tin liên quan