Từ văn bản "Tôi đi học" (Thanh Tịnh), viết về kỉ niệm ngày đầu tiên đi học của em

Ngày 11/08/2022 15:16:31, lượt xem: 1793

“Hàng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại náo nức những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường” những câu văn trên của tác giả Thanh Tịnh cứ vang vọng mãi trong đầu tôi khiến tôi không khỏi quên được những cảm xúc đầu tiên khi tôi chuẩn bị vào lớp một. Có lẽ, ngày đầu tiên ấy là một cái gì trong sáng và hồn nhiên lắm, nó là mảnh kí ức ngọt ngào mà có chăng sau này trên dòng đời vội vã tấp nập ta không còn như vậy nữa.

 



Ấy là cái ngày mà tôi sẽ không bao giờ quên. Hôm ấy, trời thu se se lạnh, mây bồng bềnh trôi, đó cũng là biểu hiện của một ngày khai trường đang đến, một năm học mới bắt đầu. Tôi nao nao trong lòng những tưởng tượng ngây thơ với tâm trạng một đứa trẻ sắp đối diện với một sự kiện quan trọng. Thực ra lúc đó còn bé, chưa cảm nhận được mấy về ngày khai trường và cũng chẳng biết đó là ngày gì, nhưng thấy sự quan tâm, bận rộn của người lớn phần nào tôi cũng đã nhận ra có cái gì đó quan trọng.

Trên con đường gồ ghề và thân thương quen thuộc, tôi ngồi sau xe áp mặt vào tấm lưng gầy của mẹ. Con đường thân thuộc hàng ngày hôm nay sao bỗng dài ra hơn thường lệ, bỗng nhiên thấy nó sao vừa lạ vừa quen. Tôi bỗng có cảm giác như một người xa quê lâu ngày mới trở về nơi này vậy, trong lòng xốn xang bao nhiêu câu hỏi: liệu cô giáo có xinh như nàng tiên trong truyện cổ tích không? lớp học mới ra sao? mình sẽ học những gì?... Chao ôi, tôi không ngừng thoát khỏi những suy nghĩ non nớt ấy, và chỉ muốn được giải đáp tức thời.

Vào đến sân trường, người đông như hội. Các bạn trai tỏ ra mạnh dạn hơn. Các bạn gái ngại ngùng quấn bên chân mẹ, chẳng nỡ rời. Tôi cũng vậy. Nhìn ngôi trường ba tầng rộng lớn, tôi cảm thấy mình nhỏ bé làm sao! Tuy đã rất cố gắng nhưng tim tôi vẫn đập thình thịch pha lẫn cảm xúc rất khó tả. Tôi chỉ muốn òa khóc chạy theo mẹ ra khỏi lớp nhưng các bạn đã ùa vào kín cả phòng học.

Giờ học bắt đầu, cổng trường đóng lại, cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp với nét mặt nghiêm nghị. Cô nhìn cả lớp một lượt và phát hiện ra tôi đang thút thít khóc. Bất ngờ, cô đến bên tôi, nắm lấy tay tôi và nói: “Đừng sợ, có cô đây!”. Tôi nghe giọng nói của cô thật ngọt ngào, cử chỉ của cô mới dịu dàng, ấm áp làm sao. Chốc chốc tôi lại liếc nhìn ra ngoài cổng xem có mẹ ở đó không.

 

ĐỌC THÊM BỘ MỞ BÀI MẪU CÁC TÁC PHẨM LỚP 8 HAY NHẤT


Buổi học đầu tiên ấy trôi qua thật nhanh. Tiếng trống trường vang lên cũng là lúc tôi hoàn thành những chữ cái đầu tiên mà cô viết mẫu lên bảng. Cả lớp xếp hàng chào cô rồi ùa ra như bầy ong vỡ tổ. Bạn nào cũng được ông bà hoặc bố mẹ đón ở cổng trường. Tôi cũng háo hức được mẹ đón nhưng chờ mãi, chờ mãi mà chưa thấy bóng dáng mẹ đâu. Sân trường thưa dần, thưa dần, chỉ còn lại một mình tôi - cô học trò lớp một bé nhỏ trong sân trường vắng tanh. Tôi hoảng sợ và lại bật khóc, khóc rất to. Rồi đột nhiên có bàn tay ấm áp khẽ đặt lên vai tôi: “Đừng sợ! Cô vẫn còn ở đây!”. Đó là giọng nói dịu dàng của cô giáo chủ nhiệm làm tôi bình tĩnh lại. Và mẹ tôi ào đến: “Mình về nhà thôi con!”. Cái cảm giác sợ hãi biến đâu mất, tôi mỉm cười chào cô giáo và nắm bàn tay mẹ tung tăng ra về…

“Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt tay tới trường, em vừa đi vừa khóc, mẹ dỗ dành yêu thương…Ngày đầu như thế đó, cô giáo như mẹ hiền,…” Ngày đầu tiên ấy trôi qua, nhưng những cảm xúc sẽ không bao giờ mờ phai, và với tôi, cái ngày ấy như chỉ mới là ngày hôm qua mà thôi, những vui, buồn, hạnh phúc, thích thú, bỡ ngỡ, lo sợ trong ngày đầu tới lớp là những dư âm tới tận mai sau.

 

ĐĂNG KÝ NGAY KHÓA HỌC VĂN VIP 2K9 TẠI ĐÂY ĐỂ BỨT PHÁ ĐIỂM VĂN!

Đăng ký khóa học và đọc thêm nhiều bài viết hấp dẫn khác của Học Văn Chị Hiên tại đây:
Facebook Học Văn Chị Hiên THCS
Youtube Học Văn Chị Hiên

Instagram Học Văn Chị Hiên
Tiktok Học Văn Chị Hiên

Tin liên quan