Đăng Ký Học
Ngày 09/11/2018 18:40:13, lượt xem: 2065
NẾU MỆT THÌ CỨ NGHỈ
Tôi chẳng sợ chênh vênh Giữa đời đầy bão tố Buồn vui và đau khổ Đến và đi rất mau Tôi chẳng sợ ngay sau Phải bận nhiều suy nghĩ Nếu mệt thì cứ nghỉ Sẽ có cách đừng lo
Hà Nội. 11/7/2016. Một tối giao mùa...
Gửi cho cho chúng ta - Những người trẻ đang chênh vênh giữa cuộc đời bão tố
Sẩm tối...
Tình cờ gặp lại cậu bạn sau khoảng thời gian dài xa cách. Thấy cậu ấy dạo này chững chạc hơn rất nhiều. Thay vì hỏi han về việc học hành như những câu chuyện sinh viên thường nói, chúng tôi lại chia sẻ với nhau về công việc, về những dự định của bản thân trong thời gian sắp tới.
Ngồi lại với nhau khoảng thời gian không dài cho lắm, vì rồi thì cuộc sống cứ cuốn chúng ta đi trong vòng xoay chuyển của bao nhiêu tác động như thế, tự bản thân đôi khi cũng cảm thấy muốn trốn đi đâu đó, tạm thời nghỉ một vài hôm rồi quay trở về. Tại nghĩ mà sợ, trên núi lâu quá, ở biển dài quá lại buồn.
Hôm nay, thấy cậu ấy thở dài. Trước giờ trong mắt chúng tôi, cậu ấy luôn là một chàng trai tuyệt vời với nụ cười “tỏa nắng” trong các bức ảnh trên facebook với hàng trăm lượt like. Những dòng status lạc quan truyền cảm hứng cho biết bao nhiêu người và những dòng note, đoạn video ghi lại những chuyến đi đáng mơ ước. Bây giờ là thời đại của công nghệ lên ngôi, bạn bè chúng tôi chỉ có thể nhìn thấy nhau qua cái màn hình vỏn vẹn có 15 inch như vậy. Trước tiếng thở dài của cậu bạn, tôi ngạc nhiên lắm, thì ra con người ta, cũng có những lúc chẳng thể nào che đậy nổi cảm xúc của chính mình. Và những gì bạn nhìn thấy, đọc được, nghe thấy, chưa hẳn đã quyết định được rằng họ vẫn đang ổn.
Tôi hỏi cậu ấy vài câu về chuyện tình yêu cho không khí vui vẻ, khi ánh mắt vẫn hướng về những ánh đèn đường sáng lấp lánh ngoài kia. Cậu nhấc ly cà phê bên cửa sổ, uống một ngụm nhỏ rồi kêu đắng. Ừ thì cà phê có khi nào không đắng. Anh bạn quay sang nhìn tôi, hệt như cái nhìn lần đầu ngồi với nhau thổ lộ về chuyện tình cảm, về câu chuyện xưa xửa xừa xưa tao thích con này, đứa kia. Nhưng, có chút khác, đó là cái nhìn đầy nghiêm túc và trách nhiệm. Chúng tôi đã đi qua ngưỡng của khoảng thời gian tình đầu non trẻ rồi, bây giờ, chuyện yêu đương đôi khi chẳng phải chỉ là tiếng sét ái tình ngay từ lần đầu gặp gỡ nữa.
Cậu nói giờ chẳng suy nghĩ nhiều, yêu đương có bị từ chối hay bị đá thì cũng chẳng lấy gì làm lạ. Thì là vì dẫu sao, ta cũng đã yêu hết mình, dốc hết lòng, dốc hết tâm can của mình với người ta rồi đấy thôi. Người thật thà như cậu vốn dĩ là người sẽ tổn thương nhiều hơn trong tình yêu nếu mỗi tình có rạn nứt và đổ vỡ. Thế mà bây giờ, một trái tim vốn nhạy cảm thế bây giờ cũng đã mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Tôi bông đùa cậu vài câu, rồi chợt liếc qua thấy ánh mắt tựa hồ thu bất chợt câm lặng.
Có lẽ, là vì khi con người ta đã đi qua bao cảm xúc của cuộc đời rồi, nên mới có thể luôn giữ được tâm thái vui vẻ và bình thản như thế. Anh bạn tôi cười nhạt, vỗ nhẹ lên vai tôi rồi ghé vào tai nói nhỏ: “Mệt thì cứ nghỉ, đừng lo”
Ờ. Mệt thì cứ nghỉ. Nhất là con gái, hà cớ chi cứ phải gồng mình lên quá sức. Đôi lúc, sau một ngày dài trở về nhà, điều mong nhất là có bờ vai để tựa vào, một nơi bình yên để nấu những thứ mình thích, đọc cuốn sách mình yêu, xem bộ phim đang dở bao ngày và... ngủ một giấc thật ngon lành sau khi uống xong thức uống mình yêu. Đó là một nơi để trở về.
Tôi nhìn cậu bạn, nụ cười của cậu ấy. Đúng, là nó, là ánh mắt quen thuộc qua màn hình vi tính. Là ánh mắt lạc quan và chan chứa yêu thương. Tôi tưởng cậu ấy mới là người đang cần được an ủi và vỗ về. Thế mà lại ngược đời, khi một đứa cố ra vẻ cứng cỏi lại bị đánh gục bởi một câu nói hết sức bình thường.
Buông trĩu đôi vai, cố nén tiếng thở dài. Mệt thì cứ nghỉ, sao cứ cố gồng gánh mọi thứ làm gì. Cuộc đời vốn là vòng xoáy thần diệu thế. Nhanh chóng chuyển dời và đôi khi sẽ có giông tố ngoài kia. Thế nhưng đừng sợ hãi, thấy giống tố thì cứ tìm một nơi yên ổn mà về, một bờ vai vững chắc mà tựa vào. Rồi mọi chuyện sẽ qua hết. Thôi thì dặn lòng mình thế, để bất cứ khi nào, sau bão giông vẫn luôn là nụ cười chiến thắng nở trên môi.
Thời gian ngắn ngủi, chúng tôi chỉ nói được với nhau vài câu nho nhỏ. Chiều nay Hà Nội trở lạnh, có cơn mưa chợt ghé qua lòng thành phố. Đã lạnh, càng lạnh hơn, thế mà sao ngay bây giờ, trong lòng lại ấm áp và bình yên đến thế.
Ờ. Nhớ rồi. Mệt thì cứ nghỉ. Mọi chuyện sẽ ổn, đừng lo.
Dù bạn có là người giỏi giang tới đâu thì cũng sẽ có lúc bạn gặp khó khăn, thất bại và nhiều khi như vậy, cảm giác chán nản, bế tắc đột nhiên choán lấy ta.
Dù bạn có là người mạnh mẽ tới đâu thì cũng sẽ có những lúc bạn cảm thấy sợ những điều đang diễn ra ngoài kia. Sợ âm thanh, sợ ánh nhìn, sợ sự im lặng,...
Dù bạn có là người chân thành tới đâu thì cũng sẽ có những lúc bạn phải dối lòng, dối người chỉ để che đậy thứ cảm xúc tồi tệ đang lấn át lấy lý trí.
Và... cho dù bạn có lạc quan tới đâu thì cũng sẽ có những lúc, nụ cười vụt tắt trên môi thay vào đó là những giọt lệ lăn dài trên má. Chẳng phải đang diễn cho người ta thấy mình cũng có khi yếu lòng mà chỉ bởi, thì ra những giọt nước mắt ấy là liều thuốc giảm đau và an ủi lòng ta rất đỗi nhẹ nhàng.
Tin liên quan