MẸ ƠI, ĐỪNG SỢ! (CHIẾC THUYỀN NGOÀI XA - NGUYỄN MINH CHÂU)

Ngày 09/11/2018 21:06:54, lượt xem: 3142

Chị rất ít khi viết cảm nhận theo kiểu này, nên các bạn nhỏ đọc rồi đừng cười chị nhé <3 Yêu lắm!

Mẹ đừng giấu con
Rằng những vết thương kia là do sơ ý
Mẹ đừng nói với con rằng những thâm quầng trên mắt
Là mẹ không ngủ được
Trong những ngày biển động bão to

Mẹ đừng nói dối con
Rằng mẹ vẫn đang rất thoải mái với cuộc sống này
Trên thuyền
Với chúng con, và với người đàn ông con đang gọi bằng "bố"
Có những bí mật mẹ đang giấu con nhưng vẫn lộ
Con sẽ không im lặng đâu

Con đã nhiều lần nhìn thấy rất lâu
Mẹ đang ngồi kia, và khóc
Đôi vai của mẹ gánh gồng bao khó nhọc
Mẹ nói xem
Con sẽ lờ đi không biết
Hay phải làm gì

Rất nhiều lần
Mẹ dối chúng con
"Để bố cùng mẹ lên bờ
Lo một vài công chuyện"
Công chuyện gì mà con không biết?
Công chuyện cầm thắt lưng và đánh vào mẹ hay sao?

Không, nhất định, chẳng thể nào
Tại sao bố lại cầm roi đánh mẹ
Vừa chửi, vừa kêu, vừa quất lẹ
Để mẹ chịu đau

Mẹ ơi, sao mẹ không kêu
Sao mẹ không chống trả như cách mẹ dạy chúng con mạnh mẽ
Sao mẹ chỉ lặng im rồi thở nhẹ
Chịu những đòn roi

Thực lòng chẳng thể khuất mắt trông coi
Con lao đến, ngăn "người ta" lại
Mà sao mẹ thét lên rồi khóc mãi
Con làm tim mẹ rỉ máu rồi

Cuộc đời của mẹ
Là những nổi trôi
Những tháng năm dài với tủi hờn, nước mắt
Nhưng mẹ chưa bao giờ nghĩ tới chuyện dừng lại
Đập vỡ "nhà mình"

Mẹ vì chúng con mặc kệ chuyện "bất bình"
Mẹ yêu chúng con mẹ không sợ đòn roi của bố
Mẹ sợ bố đi rồi không còn ai chống đỡ
Trong những ngày bão to

Mẹ sống bằng những hạnh phúc nhỏ thôi
Là việc nhìn chúng con ăn no, khôn lớn
Là việc dạy cho chúng con nhất định không được "hỗn"
Với người sinh ra mình

Con đã thực lòng rất bất bình
Và cho đến giây phút này vẫn thế
Dẫu rằng có được nghe mẹ kể
Về lý do của chuyện ngày xưa

Người ta bảo mẹ bỏ bố con đi
Mà mẹ vẫn khăng khăng chẳng chịu
Rồi thì sau này
Những đớn đau vẫn tiếp tục đớn đau
Cho đến khi nước mình cải cách
Nhà mình no ấm hơn
Bố không còn hờn trách
Rằng "tôi quá khổ tôi phải đánh cô"

Con Phác đây mẹ ơi, con lớn khôn rồi
Được mẹ cho học hành, các em con cũng thế
Câu chuyện nhà mình bây giờ vẫn còn trong bức ảnh
Bác Minh Châu kể lại cho con

Những chuyện đau lòng này với người khác là chuyện cỏn con
Nhưng cuộc đời này con luôn ghi nhớ
Những đòn roi, đớn đau của mẹ
Đánh đổi cho hạnh phúc của con bây giờ

Nhớ có lần con thủ thỉ "Mẹ ơi đừng sợ"
Con trai của mẹ vẫn đang ở đây
Nhìn thấy lấp lánh trong đôi mắt gầy
Mẹ của con lại khóc

Cám ơn mẹ,
Vì tất cả
Vì tuổi thơ
Vì tình yêu
Vì những vết thương của mẹ
Vì sự khoan dung
Chở che
Độ lượng
Và tha thứ

Con sẽ yêu thương cô ấy
Như cách mà mẹ yêu con!

( Mượn lời của Phác - con trai của người đàn bà hàng chài sau 15 năm)

 

Tin liên quan