Đăng Ký Học
Ngày 14/05/2020 10:50:28, lượt xem: 2911
🌿🌿🌿 HOÀN HẢO Ở ĐÂU? 🌿🌿🌿
------------------
Tôi hết sức đau lòng khi nhìn cô bé ‒ mái tóc vàng óng mượt, đôi mắt sáng và một thân hình tuyệt vời ‒ chăm chú nhìn đĩa thức ăn của mình rồi đổ bớt ra. Cô bé chỉ mới 12 tuổi. Biết tôi đang quan sát, em ngượng nghịu nở nụ cười thanh minh:
‒ Em không thấy đói!
Tôi muốn nói với cô bé là tôi biết em có thể ăn thêm, rằng tôi đã thấy thân hình tuyệt vời của em đang trở nên gầy gò và móng tay đã xuất hiện những chấm xanh lợt. Tôi xem cô bé như em gái mình và thật sự đau lòng trước tình trạng tự hủy hoại bản thân của cô. Những gì cô bé đang làm ngày hôm nay cũng chính là điều mà ngày xưa tôi đã trải qua.
Mọi chuyện dường như chỉ mới vừa xảy ra ngày hôm qua. Tôi như nhìn thấy mình đang ngồi cùng mẹ trong phòng bếp. Trong khi mẹ đang lúi húi nấu ăn thì tôi chặt con gà thành từng miếng nhỏ và xếp chúng quanh đĩa. Tôi bẽn lẽn cười nói với mẹ:
‒ Mẹ, nhìn này! Trông chúng thật thơm ngon, nhưng con đã ăn một bữa trưa thịnh soạn ở trường rồi mẹ ạ.
Dù bảo vậy nhưng dạ dày của tôi đang đánh những hồi rõ to.
Hôm trong bệnh viện, cô bác sĩ trong bộ y phục trắng và kiểu tóc đuôi ngựa, đã nhẹ nhàng giữ cằm tôi và nhìn thẳng vào mắt tôi, nói:
‒ Em mắc phải chứng bệnh biếng ăn.
Gương mặt mẹ tôi tối sầm lại và tôi nhìn thấy đôi vai mẹ rung lên nhè nhẹ. Tôi không muốn làm mẹ buồn, làm bố giận, thầy cô lo lắng và cũng không muốn xa lánh bạn bè. Tất cả những gì tôi đang làm là nỗ lực trở thành người hoàn hảo trong mắt mọi người, bắt đầu từ việc có một cơ thể hoàn mỹ.
Và hè năm đó, trong khi hầu hết những đứa trẻ khác đều ra ngoài tận hưởng cuộc sống sôi động thì tôi phải ở lại trong căn phòng xám xịt và lạnh lẽo trong bệnh viện với những ống truyền, những chiếc ghế cứng cùng những lời tư vấn của các bác sĩ tâm lý và nhà dinh dưỡng học.
Tôi nhìn gương mặt dễ thương của Jenny và cảm thấy lo lắng cho sức khỏe của cô bé. Tôi so sánh em với những đứa trẻ đầy sức sống đang chạy đùa ở phòng khách bên ngoài.
Tôi như thấy một ngày nào đó, cô bé sẽ rơi vào hoàn cảnh của tôi như ngày trước và phải nhập viện trong trạng thái suy kiệt hoàn toàn. Có thể Jenny cũng như tôi, sẽ giải thích với bạn bè và mọi người xung quanh rằng cô bé chỉ muốn trở nên hoàn hảo hơn mà thôi. Tôi thoáng rùng mình khi nghĩ đến những ngày đó.
Tôi ngồi xuống bên cạnh Jenny và mở đầu cuộc đối thoại với cô bé về trường lớp, bạn bè và các môn thể thao. Cô bé cảm thấy buồn về mọi thứ quanh mình, từ bản thân, điểm số cho đến các mối quan hệ xung quanh. Tim tôi nhói đau khi nhìn thấy đôi mắt ngân ngấn nước của cô bé.
Tôi bảo cô bé:
‒ Em không thể giỏi mọi thứ!
Và tôi đứng dậy, đi lấy cho cô bé một cốc kem.
Cô bé nhìn theo tôi và trả lời:
‒ Em biết, nhưng em muốn giỏi mọi thứ, và em không biết làm sao để trở nên hoàn hảo.
Và Jenny bắt đầu khóc, những giọt nước mắt trong veo chảy xuống gương mặt xinh xắn của em.
Tôi nhìn Jenny, và biết mình nên làm điều gì trong hoàn cảnh này. Tôi ôm cô bé vào lòng, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của cô bé, và hỏi em câu hỏi ngày xưa đã giúp tôi bình phục:
‒ Hoàn hảo ở đâu? Làm sao em biết được thế nào là hoàn hảo?
Jenny cúi xuống, tóc che phủ cả khuôn mặt em. Cuối cùng cô bé thì thầm:
‒ Em không biết.
Bỗng nhiên tôi nhận ra mình cũng đang khóc. Khóc vì thương cho cô bé đã gần như héo hon trong tay tôi. Tôi quẹt nước mắt và bảo với Jenny:
‒ Em biết không, Jenny, con người sẽ hoàn hảo khi họ biết sống vì nhau và sẵn sàng cho đi bằng tất cả trái tim của mình. Khi làm được điều đó, em đã là người hoàn hảo. Theo nghĩa nào đó, tất cả chúng ta đều hoàn hảo.
- Allyson Klein -
----------------------------
Học văn chị Hiên - Hơn cả một bài văn
Tin liên quan