THÁNG 11 - THÁNG TÔN VINH NHỮNG NGƯỜI LÁI ĐÒ THẦM LẶNG - VIẾT VỀ NGƯỜI THẦY

Ngày 05/11/2019 16:46:24, lượt xem: 1657

THÁNG 11 - THÁNG TÔN VINH NHỮNG NGƯỜI LÁI ĐÒ THẦM LẶNG - VIẾT VỀ NGƯỜI THẦY
BÀI LÀM
" Dẫu đếm hết sao trời đêm nay, dẫu đếm hết gió mùa thu rơi nhưng ngàn năm làm sao đếm được hết công ơn của người thầy ". Lời bài hát đã đi sâu vào trong tiềm thức của mỗi người học trò và không gì có thể làm phôi phai điều đó. Thầy đến bên chúng con thật ân cần và dịu mát, thầy là người truyền lửa cho không biết bao thế hệ học sinh, thầy gột rửa những sai trái, lỗi lầm của ta bằng sự cảm thông, chia sẻ, thầy là kim chỉ nam dẫn đường cho con thực hiện những ước mơ cháy bỏng của đời mình . Và trong suốt thời gian mà con chưa thực sự trưởng thành, chú chim non nước này mỗi lần cất cánh bay thường vấp ngã thầy ạ ! Mỗi lần như thế, con luôn nghĩ về thầy, người mà con hằng kính mến dạy con rằng đứng lên từ thất bại mới là chiến thắng vẻ vang nhất - Thầy giáo Trần Văn Định .

" Người thầy " hai chữ thân thương mà trìu mến. Người thầy dạy chữ, dạy kiến thức cho ta, đem cho ta những hiểu biết để ta sống tốt và có ích hơn . Người thầy dạy ta đạo lý, nhân cách để ta biết làm người trong xã hội . Chủ tịch Hồ Chí Minh - Người cha vĩ đại ấy từng nói :"một dân tộc dốt là một dân tộc yếu " . Vậy nên vai trò của người thầy rất quan trọng. Nhân dân ta thường tôn vinh và coi trọng nghề dạy học bởi trong các nghề thì nghề dạy học là cao quý nhất . Không phải ngẫu nhiên mà giáo dục đào tạo là quốc sách hàng đầu và ngày 20 tháng 11 hàng năm đã trở thành ngày hội lớn của toàn dân để tôn vinh người thầy và ngài dạy học cao quý.
Mỗi người thầy đều là những " kỹ sư tâm hồn " , là chiếc dù vĩ đại luôn chở che cho những đứa con của mình . Thầy tôi dạy môn Ngữ Văn nên tâm hồn luôn bay bổng, sống chân thành và dạy hết mình bởi Văn là học làm người, làm những gì chân quý và tốt đẹp nhất cho đời. Nếu lần đầu mới gặp thầy , ai cũng có cảm giác sợ sệt vì khuôn mặt thầy luôn toát lên vẻ nghiêm khắc và có chút gì đó giận giữ . Khi được tiếp xúc và học với thầy rồi mới biết thầy không hề "đáng sợ" như chúng con thường nghĩ .Thầy gần gũi , chân tình và vui tươi biết mấy . Thầy dạy rằng hãy làm việc hết mình cho tới khi đi ngủ, rồi để ngày mai tự lo lấy cho ngày mai . Con cũng gật gù hiểu vì con nghĩ đơn giản :" ngày mai là ngày không bao giờ đến " .

Thầy không chủ nhiệm chúng con nhưng con chưa thấy giáo viên nào quan tâm lớp con như thầy cả . Con nhớ những trưa hè nóng nực dưới cái nắng rát bỏng ,thấy lo chúng con học hành vất vả ,mệt nhọc nên đã mua cho cả lớp một chầu kem. Chúng con thích trí ,vui mừng trêu đùa nhau:" Đúng là có thực mới vực được đạo". Thầy dặn :" khi các em ăn thì phải nhớ đến bác bảo vệ vì bác là bề trên lại túc trực ở trường hàng ngày ,có thể bác cũng không ăn nhưng bác sẽ vui mừng bởi vì lời nói chẳng mất tiền mua lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau."

Đó là thầy đang dạy chúng con kỹ năng giao tiếp ứng xử trong cuộc sống , thầy dạy rằng bước vào đời chúng con cần có một đôi mắt sáng và một trái tim biết yêu thương để đối với tất cả những người ngay thẳng , tránh xa toan tính bon chen của những kẻ hèn hạ . Thuở ấy chúng con nào biết " tha thứ " là một động từ đẹp nhất chỉ sau " yêu" thế nên trái tim Không biết thứ tha là trái tim đã chết , con người không biết thứ tha chỉ đáng là gỗ đá mà thôi . Thầy dạy chúng con không nên quay lưng với những người đã biết nhận lỗi , đừng tạo ngõ cụt cho những người biết mình sai , đừng nhẫn tâm với những người đã biết đường quay lại.

Gửi những người chèo đò mải miết giữa sông xưa , gửi thầy con người mải miết chèo lái những dòng đời xuôi ngược , con còn nhớ như in hình bóng thầy trên bục giảng năm ấy . Ngày nào còn chiếc cặp cũ kĩ với bình nước giữ nhiệt , thầy luôn để trên bàn . Cái gì tốt nhất thầy dạy còn cái gì xấu thầy nói để mà tránh mặc dù đó là việc thầy vẫn hay làm . Thầy bảo rằng vì thầy uống nhiều nước lạnh răng thầy giờ yếu nên chúng mày đừng như thầy mai này lại khổ . Nếu ai đó nhìn vào cách xưng hô giữa thầy trò chúng tôi họ sẽ không thích hoặc thấy như vậy không hợp lý cho lắm . Có lần thầy nói với chúng tôi thầy muốn xưng hô với chúng tôi là " mày " hơn là các em dù từ " mày " có không lịch sự . Dù thế nhưng chúng tôi và những người bạn cũng vậy đều thích cách gọi đó bởi như thế chúng tôi thấy sự chân chất mộc mạc gần gũi giữa tình thầy trò .

Con còn nhớ thầy dạy chúng con làm sao để viết một bài văn hay và đi vào lòng người bằng cách tạo điểm nhấn , điểm sáng nhất trong bài văn . Thầy nói rằng để bài văn lúc đầu không hay không ấn tượng nhưng càng gần càng đặc sắc câu văn mượt mà còn hơn lúc đầu hay rồi phần sau không không đạt yêu cầu điều đó sẽ không thể ghi điểm để lại cảm xúc trong lòng độc giả . Chính điều đó sẽ khiến họ thất vọng khi họ phải chịu cảm giác được gieo hi vọng rồi bị dập tắt .

Thuở ấy Con nào biết nếu trong đề thi là câu một mà viết ra giấy thi là bài một thì không được chấp nhận . Thầy luôn chăm chút từng chữ để học sinh không bao giờ mất điểm bởi những lý do ngẩn ngơ và tiếc vô cùng như thế . Con nào biết anh bạn kia không phải vì chơi game mà là thay mẹ chăm sóc em nên không thuộc bài , con nào biết cây bút ấy rơi xuống đất chứ không phải nó tự dưng có chân mà chạy như con nghĩ . Chúng con vẫn chỉ là những cô cậu học trò ngây thơ nhìn cuộc đời bằng một ánh mắt như vốn dĩ mà vô tình lãng quên đi đằng sau có thể là cả một câu chuyện dài.

Thầy dạy chúng con rằng không có gia đình con người học yêu thương từ đâu ? Hãy biết quan tâm lắng nghe chia sẻ với những người thân trong gia đình của mình . Thầy dạy chúng con cách yêu từng cây hoa, nhành lá, yêu những gì đơn sơ mà bình dị bởi biết đâu có một ngày yêu thương có thể là quá muộn . Nhà giáo dục William Arthur đã nói : " một giáo viên bình thường kể chuyện , một giáo viên giỏi giải thích , một giáo viên xuất sắc chứng minh , một giáo viên vĩ đại truyền cảm hứng . " Và thầy luôn là người vĩ đại trong tim chúng tôi. Có lần thầy ngồi tâm sự với chúng tôi : " Hãy cho thầy biết các em thường học bài khi nào để dễ thuộc nhất ". Chúng tôi có người thì học vào đêm khuya tĩnh lặng , có người học vào sáng sớm tinh mơ vì khi đó não bộ đã được nghỉ ngơi . Chúng tôi thường có một thau nước lạnh để dưới chân vào buổi tối khi học bài đó là cách mà thú vị nhất thầy chỉ chúng tôi nếu hai mắt díp lại . Cho tới giờ tôi vẫn coi nó như cách để tạm biệt chiếc giường và chiếc gối thân thương kia !

Thời gian cứ thế trôi , những tiết học ngày xưa chẳng còn nữa nhưng ẩn sâu ở góc nào đó nơi trái tim tôi ký ức chợt ùa về . Bụi phấn rơi rơi theo từng dòng chữ thầy viết , rơi cả vào tâm hồn non nớt của chúng tôi những bài học sâu sắc về cuộc đời . Cách mà thầy dạy học sinh của mình không giống ai cả . Những ngày vật lộn với trưa hè nóng nực , thầy cho chúng tôi ra sân trường ôn văn bản , ngồi đâu cũng được Không nhất thiết phải ở trong lớp miễn là học hiệu quả . Tuyệt đối thầy ghét nhất đứa nào ngủ trong lớp nên thầy ra quyết định nếu mệt quá thì cho ngủ 15 đến 20 phút sau thầy sẽ gọi dậy nhưng đừng ai lấy cớ đó để ngủ cho đã đời nhé ! - Thầy nói . Ngày ấy là những ngày chúng tôi ôn thi cấp 3 trong hai tháng hè cấp tốc . Tôi sợ nhất màn không học thuộc bài sẽ " ăn roi " của thầy . Có lần tôi lỡ không thuộc bài thầy gọi lên bục giảng và nói to : " Nào ! Quay mặt vào tường cho thầy ! ". Tôi sợ giun không thốt nên lời , chúng bạn đứng nhìn tôi giây phút ấy lặng thinh . Chỉ còn tiếng đồng hồ kêu tích tắc , chúng bạn ngỡ ngàng vì tôi là đứa chưa bao giờ bị thầy đánh cả. Sau đó thầy cười rồi cho cả lớp ra về .Tôi hiểu đó là sự tha thứ để tôi có cơ hội sửa đổi , tiết học hôm đó tôi luôn giữ trong lòng để lấy đó làm bài học cho sau này vững bước .

Thầy dạy rằng chín năm học chỉ quyết định trong năm tiếng đồng hồ , kỳ thi cấp ba là quan trọng hơn cả vì chúng tôi còn nhỏ nếu không thi hoặc trượt thì liệu cuộc đời sẽ đi về đâu ? Thầy nói rằng học ở đâu không quan trọng quan trọng là cách các em học, xử lý vấn đề và vận dụng kiến thức ấy trong thực tế ra sao . Hai tháng ôn thi cấp tốc ấy vui cũng có , buồn cũng có . Một phần vui vì được học ở nơi có bạn mới , thầy cô mới , tất cả đều mới . Buồn vì phải xa ngôi trường thân thương , thầy cô , bạn bè và đặc biệt là người thầy ấy . Có chút gì đó nuối tiếc vì còn biết bao điều mình chưa kịp làm thì đã phải xa rồi . Khi tôi đi bông hoa trong bồn cây chưa kịp nở , những chiếc lá từ từ hạ mình xuống đất như không muốn dời cành . Nó cũng như tôi không muốn xa ngôi trường cũng không muốn xa những tiết học của thầy - người mà tôi vô cùng kính mến . Nhưng tôi hiểu rằng cuộc vui nào cũng có hồi kết , chúng tôi rồi cũng phải rời xa nơi đây để tung cánh vào đời thực hiện những ước mơ còn dang dở , tựa như chiếc lá kia phải chịu nổi đau bứt mình thì mới nên được nhành mai .

Trước hôm thi tuyển sinh Trung học phổ thông bốn ngày thầy ân cần dặn dò chúng tôi chuẩn bị bốn chiếc bút bi và từ đó tới lúc thi chỉ dùng bốn cây bút đó . Chúng tôi tò mò và mãi sau này mới hiểu thầy dặn vậy là để tránh trường hợp khi đang viết bút hết mực , tắc mực ,...v..v Tóm lại là tất cả những trường hợp xấu nhất có thể xảy ra . Thầy nói lời này buổi chiều hôm trước thi : " Thôi các em giữ trật tự đi , nghe thầy nói này , đây là buổi học cuối cùng của thầy trò mình , thời gian trôi qua rất nhanh đúng không ? Chẳng mấy chốc thầy trò mình đã hoàn thành chặng đường gian khổ này . Cảm ơn các em đã đã đồng hành cùng thầy đi tới cuối con đường . Các em chú ý về nhà đừng ăn vặt linh tinh kẻo mắc bệnh vì mai là ngày rất quan trọng đối với cuộc đời các em . Cuối cùng thầy luôn tin tưởng các em . Chúc các em thi tốt , thành công trên con đường mình chọn . Trời ạ , nghe sao mà ân cần , tận tình đến vậy ! Viết tới đây sống mũi tôi cay cay rồi chợt nghĩ tới đoạn thơ :

"Cũng có một vầng trăng
Nhưng sao thấy không kể
Những đêm ngồi soạn bài
Ánh trăng vàng khuya khoắt ".
Vâng ! Người thầy ấy mãi là vầng trăng sáng . Thầm cảm ơn vì tôi may mắn được làm học trò của thầy , được chứng kiến những điều thầy làm , cách thầy dạy để tôi nhận ra rằng mỗi khoảnh khắc , mỗi phút giây khi còn khoác trên mình màu áo trắng học trò thật trân quý biết nhường nào ! Mỗi ngày đến trường là một ngày vui , được làm học trò của thầy là một niềm hạnh phúc và may mắn . Quả thật : " không có một vĩ nhân nào , một anh hùng nào trên đời này lại không qua bàn tay bế ẵm của người mẹ cũng như trên trái đất này không có một vĩ nhân , một anh hùng nào lại không qua bàn tay dìu dắt và dạy dỗ của người thầy giáo ". Mặc dù tôi đã xa mái trường Trung Học cơ sở Quảng Minh hơn một năm rồi cùng với những giờ văn thú vị của thầy Trần Văn Định nhưng có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được những kỷ niệm đẹp đẽ ở nơi đây . Thầy công tác ở ngôi trường cũng khá lâu rồi , đưa biết bao chuyến đò về bến đỗ bình yên , dẫn dắt bao thế hệ học trò nên người . Và tôi tin chắc rằng họ cũng giống như tôi đều mang trong lòng niềm cảm phục và sự biết ơn sâu sắc đối với người lái đò thầm lặng , tận tụy ấy - người mà luôn trăn trở rằng làm thế nào để học sinh của mình học môn mình dậy không bị chán nản ? Bản thân tôi cũng là một người yêu thích nó và phải chăng nếu bạn được thầy tôi dạy bạn cũng sẽ thích tiết học này đơn giản là vì muốn học chứ không cần một lý do nào cả. Với đôi chân dường như không biết mệt mỏi với niềm yêu nghề nhiệt huyết cháy bỏng bởi lẽ thầy luôn coi học sinh là những đứa con của mình . Cho đi bằng cả tấm lòng , bằng sự chân thành . Đó là điều mà ai cũng cảm nhận được từ thầy. Tôi cảm thấy mình may mắn hơn bao người để tôi còn được đi học được cắp sách tới trường. Thương cho những bạn nhỏ ngoài kia không có điều kiện đi học , không có điều kiện thả mình vào ngôi trường tri thức như tôi.

Đò qua sông đò quay lại bến đỗ , để lại đó những đứa trẻ ngóng mắt về tương lai. Bông hoa có thơm là nhờ bộ rễ khỏe mạnh ,một người để trưởng thành hơn trên con đường tri thức một phần lớn là nhờ công lao của người thầy . Cảm ơn thầy đã dìu dắt chúng con nên người . Con ước gì mình mãi nhỏ bé như vậy để được học tiết học của thầy . Là một cô bé 17 tuổi - khoảng thời gian con xa mái trường không phải ít gì nhưng con chưa hề quên ơn thầy . Mỗi người học trò đã hay đang đi qua những năm tháng thanh xuân đẹp đẽ , rực rỡ ấy hãy dành cho hình bóng người thầy góc nhỏ trong tim , để sự biết ơn truyền đi khắp cơ thể làm động lực cho ta làm những điều tốt đẹp nối tiếp người thầy của mình .
Nguồn : Hằng Đỗ Thị
----------------------
Học văn chị Hiên - Hơn cả một bài văn🌻
#KHOAHOCVAN2020
#Sotayvanhoc

Tin liên quan