Đăng Ký Học
Ngày 21/10/2019 16:20:41, lượt xem: 1729
🌻[Bài văn đạt điểm tối đa tỉnh Hồ Nam Trung Quốc – Hoa Hướng Dương không có nước mắt]
Kể từ khi tôi bắt đầu có trí nhớ, trong khuôn viên nhà tôi có một vườn hoa hướng dương rất rộng, hoa màu vàng hướng về mặt trời, đây là loại hoa cánh kép, hoa nở lâu ngày, mùa hè ánh nắng chói chang, hoa thường nở thành biển hoa vàng óng, đến nỗi khiến mọi người không chỉ nhận rõ được cánh hoa nào là phản chiếu của ánh nắng mặt trời, chỉ cảm thấy sáng đến chói đến chóng cả mặt.
Đây là món quà mà cha tặng cho tôi, hoa được trồng vào thời điểm tôi vừa chào đời, rồi năm nào cũng để dành giống, rồi năm nào cũng gieo hạt vun trồng.
Trong ký ức mờ ảo của tôi, còn giữ lại một buổi sáng tinh mơ, nước sương sớm làm ướt cánh áo. Hôm đó tôi dậy sớm, tôi bỗng phát hiện một hình dáng hết sức quen thuộc ngồi bên khóm hoa, đang chăm chú làm cỏ, dựng cho thẳng những thân cây hoa bị đổ nghiêng ngả.
“Cha ơi, có phải cây hoa hướng dương đang khóc phải không, trên cây sao mà nhiều nước mắt vậy?” Lúc bấy giờ, tôi thường hay nhấn mạnh nhận thức của mình, và cứ cho rằng hết thảy đều là như vậy.
“Không phải đâu, con gái ngây ngô của cha ạ, hoa hướng dương không bao giờ có nước mắt đâu. Chỉ cần mặt trời vừa rọi xuống, là chúng lại lạc quan và kiên cường ngay thôi”. Hồi đó cha còn trẻ, dáng bộ nhẫn nại của cha đã khắc sâu vào trí nhớ của tôi, đôi lông mày tuấn tú, mũi cao dọc dừa, mỗi khi nói chuyện đôi môi hé mở, mỉm cười gần gũi.
Thế là đến tuổi tôi đã có tâm trạng viết nhật ký, tôi viết lên trang đầu nhật ký của mình câu— “Hoa hướng dương không có nước mắt”.
Ánh nắng rọi chiếu xuống mảnh đất, hoa hướng dương nở rộ rồi lại héo tàn, tôi cũng lớn dần lên, thế nhưng tính bướng bỉnh và ngoan cố không hề thay đổi, giống như câu nói mà hồi còn nhỏ tôi đã ghi lại, trong lòng vẫn nhớ những giọt nước mắt của hoa hướng dương.
Thế rồi tôi lên lớp 12 trung học phổ thông, cứ tưởng rằng mình đã quá hoàn mỹ rồi, tâm hồn trở nên mạnh mẽ, cho rằng hết thảy đều phát triển theo quỹ đạo sẵn có trong lòng, giống như quãng đời của hoa hướng dương vậy.
“Cha ơi, đã đến chưa? Con tan học rồi”. Vào một ngày nghỉ hiếm hoi, tôi hẹn với cha cùng ra quán ăn cơm để tâm sự, vào thời điểm bước ngoặt của nhân sinh, hình như giữa tôi và cha lại trở nên càng gần gũi hơn, ít ra là không xảy ra xung đột như thời tôi còn niên thiếu.
“Cha còn có chút việc, con chờ cha ở ngoài cổng trường nhé”. Cha tôi quả là rất bận, chỉ vài câu qua loa trong điện thoại rồi cha liền cúp máy luôn.
Tiết trời vẫn còn se lạnh, buổi chiều màn trời vẫn cứ âm u, thỉnh thoảng có đợt gió thổi tới, khiến lòng người càng thêm rối bời. Trên đường rất huyên náo, xe cộ dòng người qua lại, cát bụi mù mit, chẳng mấy chốc, những hạt mưa to cứ thế mà rơi xuống. Trong lúc hoang mang tôi liền vào phòng thường trực ngoài cổng trường để tránh mưa, chiếc áo khoác bên ngoài ướt sũng dán vào sau lưng, trong lòng không nhịn được bắt đầu trách móc.
Hình dáng rất đỗi quen thuộc rồi cũng xuất hiện ở bên kia đường, nhưng tôi không lên tiếng gọi, chỉ thấy những giọt mưa rơi xuống thân cha. Cha xuyên qua đường đi về phía bên này, cúi lưng xuống che chở cho một bọc gì đó màu đỏ, có lẽ là cha mua cho tôi, thế nhưng tôi vẫn cứ không hài lòng, không cảm thấy mong chờ và niềm vui bất ngờ. Ống quần cha đã bị ướt sũng, thậm chí còn dính đầy bùn đất. Có lẽ vì tôi đã cao lớn, cho nên thường cảm thấy lúc này cha đã không còn cao to vạm vỡ như trước, và cha cũng đã không còn sừng sững vững chắc trách móc tôi như hồi tôi còn con trẻ trước đây nữa.
Tôi bước chậm ra ngoài phòng thường trực, đi về hướng cha. Thời gian ban cho tôi sức mạnh tưởng nhớ và lãng quên, trước đây tôi cho rằng không hiểu cha, hiện nay cảm thấy cha như chiếc lá màu xanh, đằng sau chiếc lá có những đường gân chằng chịt, lật chiếc lá trở lại, các đường gân của lá hiện lên trước mắt rất rõ ràng.Sự trùng lặp của trước kia và hiện nay, nhớ lại buổi sáng hôm đó cách đây mấy năm, cha nói cho tôi biết hoa hướng dương không có nước mắt, tôi lúc này, thì lại đứng nguyên tại chỗ mặc cho nước mắt lưng tròng, đợi cha đến ôm lấy tôi một cách ấm áp bằng tấm thân đã bị ướt sũng.
Cha ơi, hãy tha thứ cá tính cố chấp và cái tôi của con,trong quá trình lớn khôn con không cố chấp và chủ quan, trong quá trình lớn khôn con không thể thiếu cha được, con cần có sự khoan dung và dạy bảo của cha, chính cha đã dạy cho con biết mình không nên chủ quan, không nên kiêu nữa, cảm nhận sự ủng hộ và tình thương của xung quanh bằng trái tim mình.
Đúng vậy, hoa hướng dương không có nước mắt, bởi vì ánh nắng mặt trời sẽ hong khô nước mắt của hoa, mà mặt trời của tôi lại chính là cha tôi.
----------------
🌵Học văn chị Hiên - Hơn cả một bài văn
Cre: Sưu tầm
Tin liên quan