Đăng Ký Học
Ngày 30/10/2025 17:25:59, lượt xem: 29
ĐỌC THÊM: SĂN 8+ VĂN - SÁCH ÔN THI TỐT NGHIỆP THPT
Bài làm (Vấn đề lựa chọn: tinh thần hội nhập trong đời sống hiện đại)
Hàng thập kỷ trước, Hà Nội còn là một thành phố hoang tàn trong khói lửa, những mái nhà đổ nát, những con đường in hằn dấu vết đạn bom. Nơi từng vang tiếng còi báo động chiến tranh ấy lại được chọn làm địa điểm mở ký Công ước Liên Hợp Quốc về chống tội phạm mạng - một diễn đàn toàn cầu về hòa bình và hợp tác. Khi Chủ tịch nước Lương Cường phát biểu: “Chúng tôi tự hào khi Hà Nội – Thủ đô của một đất nước vươn lên từ tro tàn của chiến tranh, được lựa chọn làm nơi khởi đầu kiến tạo không gian mang hòa bình, hợp tác và tin cậy,” tôi chợt nhận ra rằng, dân tộc Việt Nam đã thực sự bước ra khỏi giới hạn địa lý của mình để hiện diện trên bản đồ thế giới, thực hiện sứ mệnh và trách nhiệm toàn cầu. Câu nói ấy khiến tôi suy nghĩ sâu sắc về tinh thần hội nhập trong đời sống hiện đại, điều làm nên dáng đứng của một quốc gia và cũng là “phẩm chất” không thể thiếu của mỗi công dân trong kỷ nguyên toàn cầu hóa.
“Hội nhập”, theo tôi, đó không chỉ là câu chuyện của những hiệp ước hay những bàn đàm phán quốc tế. Nó là hành trình tự cởi bỏ lớp vỏ cũ kỹ của định kiến, tự mở lòng để đón nhận thế giới và cũng là dũng khí khẳng định bản sắc trong biển lớn nhân loại. Thế giới hôm nay vận hành trong sự giao thoa chưa từng có: dòng thông tin xuyên biên giới, kinh tế số bẻ gãy mọi khoảng cách, và những giá trị văn hóa lan truyền trong tích tắc. Trong thực tại ấy, khép mình lại chính là tự đày mình vào cô độc. Một dân tộc không hội nhập sẽ trở nên cằn cỗi như hạt giống nằm im trong đất khô. Một con người không hội nhập sẽ lạc lõng giữa chính thời đại mà mình đang sống.
Thế giới hiện đại không còn là tập hợp của những quốc gia tách biệt, mà là một mạng lưới khổng lồ của sự tương thuộc. Không một quốc gia nào có thể đứng vững nếu khép kín, cũng như không một cá nhân nào có thể phát triển nếu cô lập. Trong thời đại toàn cầu hóa, hội nhập là điều kiện tiên quyết để tồn tại và tiến bộ. Khi tri thức, công nghệ không còn biên giới, quốc gia nào biết mở cửa, học hỏi và thích ứng sẽ trở thành người dẫn đầu. Ngược lại, sự bảo thủ và biệt lập sẽ khiến một dân tộc lụi tàn ngay trong chính không gian của mình. Hội nhập, vì thế, không chỉ là bước đi chiến lược về kinh tế mà còn là sự trưởng thành về tư duy, là cách con người khẳng định vị thế trong trật tự toàn cầu. Thế giới hiện đại chứng kiến những quốc gia vươn lên mạnh mẽ nhờ mở cửa và kết nối. Từ một Singapore nhỏ bé, khan hiếm tài nguyên, nhờ chiến lược hội nhập thông minh, họ đã trở thành một quốc gia phát triển. Từ một Việt Nam trải qua khói lửa chiến tranh nay đã được chọn làm nơi ký kết Công ước Liên Hợp Quốc. Đó không chỉ là vinh dự, mà còn là lời nhắc nhở: hội nhập đòi hỏi trách nhiệm, đạo đức và tinh thần cùng kiến tạo hòa bình. Không có chỗ cho sự ích kỷ, khép kín hay thờ ơ trong một thế giới được kết nối bằng niềm tin giữa người với người.
Bên cạnh đó, hội nhập quốc tế không chỉ là hành trình của các nhà lãnh đạo hay những bản hiệp ước song phương, mà còn là một quá trình chuyển hóa từ trong ý thức mỗi con người. Một đất nước dù có mở cửa nền kinh tế, ký kết hàng trăm thỏa thuận quốc tế, nhưng nếu con người trong xã hội ấy vẫn khép kín, ngại thay đổi, sợ tiếp thu cái mới, thì mọi nỗ lực hội nhập cũng chỉ dừng lại ở hình thức. Bởi suy cho cùng, quốc gia được cấu thành từ con người; và chính con người với tri thức, năng lực, và tư duy mở mới có thể giúp một quốc gia hội nhập. Khi từng cá nhân biết kết nối với thế giới, họ đã góp phần tạo nên một cộng đồng biết học hỏi, biết chia sẻ, và biết cùng nhau phát triển. Tinh thần hội nhập không chỉ ở tầm quốc gia, mà còn nằm trong từng con người bình thường. Một giáo viên biết ứng dụng công nghệ dạy học trực tuyến, một nông dân biết dùng thương mại điện tử bán nông sản sạch, một học sinh biết hợp tác với bạn bè quốc tế qua mạng lưới toàn cầu - đó đều là minh chứng sống động của hội nhập. Sức mạnh hội nhập vì thế không bắt đầu từ những chính sách vĩ mô, mà từ chính năng lực tự đổi mới, tự học hỏi và tự thích nghi của mỗi con người.
Nhưng hội nhập không phải là hòa tan. Nếu chỉ dừng lại ở việc bắt chước, chạy theo, chúng ta sẽ dễ đánh mất cái tôi và trở thành bản sao mờ nhạt của người khác. Hội nhập đòi hỏi con người biết lựa chọn, biết kế thừa tinh hoa nhưng vẫn giữ được căn cước của mình. Tôi từng gặp một người bạn Nhật Bản nói rằng: “Chúng tôi dùng công nghệ Mỹ, nhưng làm theo cách Nhật.” Tôi nghĩ Việt Nam cũng cần điều đó: học hỏi thế giới nhưng không bỏ quên tiếng mẹ đẻ, chữ viết, truyền thống nhân nghĩa, tinh thần đoàn kết. Khi người trẻ Việt hôm nay tự tin nói tiếng Anh nhưng vẫn yêu tiếng Việt, khi họ hội nhập bằng tri thức mà không đánh mất nhân tâm, đó mới là sự hội nhập đích thực. Tuy nhiên, chúng ta cũng cần thẳng thắn nhìn nhận mặt trái của hội nhập. Cùng với dòng chảy của toàn cầu hóa là nguy cơ mất kiểm soát thông tin, xói mòn giá trị truyền thống, và sự phụ thuộc kinh tế. Nhiều người trẻ mải mê đuổi theo những giá trị phương Tây mà quên mất nguồn cội, chạy theo xu hướng toàn cầu nhưng không hiểu mình là ai. Bởi thế, hội nhập phải song hành với bản lĩnh. Bản lĩnh để không lạc lối trong đám đông, không đánh mất linh hồn dân tộc trong thế giới mở. Chỉ khi ấy, hội nhập mới trở thành sức mạnh, chứ không phải cơn lốc cuốn phăng bản sắc.
Thế giới hôm nay không chờ đợi ai. Mỗi giây phút chúng ta ngần ngại, thế giới đã tiến thêm một bước. Hội nhập vì thế là hành động, không chỉ là khẩu hiệu. Đó là dám thay đổi, dám bước ra khỏi giới hạn an toàn, dám đối thoại với cái khác biệt và dám kiến tạo điều mới. Như Hà Nội hôm nay – từ tro tàn chiến tranh trở thành nơi khởi đầu của một công ước quốc tế. Chúng ta cũng cần học lấy tinh thần ấy: tinh thần mở, tinh thần dấn thân, tinh thần kiến tạo. Là một người trẻ, tôi nhận ra rằng tinh thần hội nhập không chỉ nằm ở những chuyến đi xa, mà bắt đầu từ chính việc không ngừng học hỏi và tự làm mới mình mỗi ngày. Hội nhập là khi tôi sẵn sàng tiếp nhận tri thức từ khắp nơi, nhưng vẫn biết giữ lại những giá trị riêng của dân tộc. Là khi tôi dám cộng tác, dám chia sẻ, dám lắng nghe và tôn trọng sự khác biệt.
Nếu chiến tranh từng tàn phá thế giới bằng bom đạn, thì sự cô lập sẽ tiếp tục giết chết thế giới này bằng sự trì trệ. Hội nhập không khiến ta mất đi bản sắc, mà giúp bản sắc được soi chiếu, được đối thoại và trưởng thành trong ánh sáng của cái khác biệt. Đó không chỉ là con đường để mỗi quốc gia phát triển, mà còn là hành trình để mỗi con người học cách lớn lên giữa thế giới rộng lớn này. Chỉ có hội nhập, với trí tuệ, bản lĩnh và lòng nhân ái mới là con đường giúp nhân loại cùng nhau tiến tới một không gian “mang hòa bình, hợp tác và tin cậy” như lời Chủ tịch nước Lương Cường đã nói.
ĐỌC THÊM: SĂN 8+ VĂN - SÁCH ÔN THI TỐT NGHIỆP THPT
(7).png)
Đăng ký khóa học và đọc thêm nhiều bài viết hấp dẫn khác của Học Văn Chị Hiên tại đây:
- Fanpage Học Văn Chị Hiên
- Fanpage Học Văn Chị Hiên - THCS Lớp 6,7,8,9
- Khóa học Ngữ Văn chất lượng cao lớp 12
- Khóa học Bứt phá điểm thi cuối học kì 1 - lớp 12
- Khóa học Phương pháp và luyện đề lớp 11
- Khóa học Phương pháp và luyện đề lớp 10
- Khóa học Thực chiến toàn diện lớp 9
- Khóa học Bứt phá điểm thi cuối học kì 1 - lớp 9
- Khóa học Viết Văn tư duy - Ngữ Văn 8
- Khóa học Viết Văn tư duy - Ngữ Văn 7
- Khóa học Viết Văn tư duy - Ngữ Văn 6
Tin liên quan