Tháng 11 - GỬI NHỮNG LỜI TRI ÂN TỚI THẦY CÔ

Ngày 18/11/2019 18:49:17, lượt xem: 2125

🌿[Tháng 11 - những lời tri ân đến thầy cô]

Bánh xe thời gian cứ trôi, dòng đời lặng lẽ, mỗi ngày trôi qua là 1 chu kỳ và 1 năm nữa lại trôi qua, lại sắp đến ngày 20/11 - ngày Nhà giáo Việt Nam- ngày vui của các thầy cô giáo trên mọi miền Tổ Quốc. Ngày để học sinh khắp cả nước tri ân những người lái đò. Ngày này có lẽ cả nhân loại đều vui chứ không riêng gì thầy và trò.
Đối với tôi- một học sinh lớp 12, đã cuối cấp thì đây là 20-11 cuối cùng khi tôi còn là học sinh ngồi trên ghế nhà trường. Cảm xúc dạt dào, vui mừng không tả nhưng cũng bối rối xao xuyến đến nghẹn lòng. Vui vì được hoà mình trong buổi lễ long trọng này, hạnh phúc vì được cùng thầy cô chia sẻ niềm vui. Nhưng đan xen đó một chút bối rối xuyến xao trong lòng. Có phải vì đây là 20-11 cuối cùng tôi còn được ở nơi đây, nơi sân trường này, được cùng thầy cô vui trong ngày Hiến chương? Hay là do trong lòng có quá nhiều điều muốn nói với cô thầy mà chưa dám thổ lộ? Chắc là cả 2. Vì đây là lần cuối cùng nên tôi muốn được góp một phần sức lực nhỏ bé của mình làm một điều nhỏ bé gì đó để thầy cô được vui. Có thể là những điểm 9, điểm 10; hay đó là những lời tâm sự chân thành nhất. Một bài văn sao có thể lấp đầy công lao của thầy cô nhưng có lẽ nó sẽ giúp tôi bày tốt được nỗi lòng của mình. Trong chặng đường 12 năm học, có lẽ ai cũng có một người thầy người cô để lại ấn tượng sâu đậm nhất trong lòng mình. Và tôi, cũng không ngoại lệ.
Chân thành gửi đến Người cô giáo ấy!
Giáo viên tuyệt vời nhất trong cuộc đời con, cô Vũ Thị Hoà!
Cô không phải là người cô giáo đầu tiên dìu dắt con trên chặng đường đời, cô cũng không phải là giáo viên chủ nhiệm của con trong 1 năm học nào. Nhưng cô là người đã luôn bao dung, cưu mang và truyền cảm hứng cho cuộc sống của con. Cô à! Con còn nhớ rất rõ cái ngày khi con còn học lớp 10. Ngày con mới chập chững bước vào ngôi trường cấp 3 mang tên Trung học phổ thông Nguyễn Bỉnh Khiêm - nơi ngôi trường ước mơ của con trong suốt 9 năm học cấp dưới.Cô là người đã để lại cho con sự ấn tượng đặc biệt.Với bộ quần áo giản dị, mái tóc dài ngang lưng, giọng nói ấm áp truyền cảm và đặc biệt là ánh mắt trìu mến, hiền hoà. Nhìn vào mắt cô con thấy được sự ấm áp, con như thấy được sự thấu hiểu của cô đối với học sinh. Mãi đến khi con biết được cô là giáo viên dạy Văn thì con mới giải đáp được những thắc mắc trong lòng. Và khi cô dạy lớp bọn con thì con mới hiểu thấu được sự ấm áp ấy của cô. Chính cô là người đã thắp sáng lên hồn Văn trong con.
Chắc không phải ngẫu nhiên mà cô lại chọn dạy môn Văn phải không cô? Phải chăng cô dạy Văn là để hoà mình vào trong dòng chảy của cảm xúc, được ôm trọn lấy tình yêu của văn chương. Phải chăng cô dạy Văn là để chèo lái con thuyền nghệ thuật đưa bao thế hệ học sinh đến những vùng trời kì diệu của thơ ca. Hay cô dạy Văn là để mở cửa sổ tâm hồn cho bao lớp người, để họ có được 1 tâm hồn đẹp, lãng mạn, thơ mộng như chính thơ ca - thứ mà cô đã chọn. Cô đã truyền cho con được tình yêu văn học qua giọng nói ấm áp, qua cách cô truyền lửa. Không biết từ bao giờ nữa con lại yêu Văn đến vậy. Dù rằng con không có năng khiếu về môn học này nhưng giờ đây Văn đã là đam mê của con. Đơn giản vì con thích cái nét đẹp của nó cô ạ. Con nghĩ học văn năng khiếu chỉ là một phần, cái còn lại là có đam mê và tình yêu hay không. Văn chương đối với con như một sức mạnh kì diệu đến như vậy cũng là nhờ có cô. Là nguồn động lực lớn, cô luôn đặt niềm tin với con để con không ngừng cố gắng. Cô chưa bao giờ tạo áp lực cho con mà cô luôn để con được tự do với những trang văn của mình. Thành công có, thất bại có nhưng cô luôn bên con và tiếp thêm tinh thần để con có thể vượt qua những khó khăn, thử thách. Chính cô đã dẫn dắt con đến với văn học, đã cho con cảm thụ cái đẹp của văn chương, đã cho con đến một vùng trời tuyệt diệu.
Cô của con, cô luôn yêu thương, bao bọc, chở che cho học sinh như chính những đứa con của của mình. Đó là lúc cô trách mắng khi học sinh không học bài hay là những lời khuyên răn nhẹ nhàng. Cô đã dạy con cách thả hồn vào Văn, qua từng bài giảng như "Tây Tiến" của Quang Dũng hay "Việt Bắc" của Tố Hữu,... Chính cô đã để lại cho con tim này biết rung động trước cái đẹp của cuộc sống và cũng chính cô đã trao cho con biết bao triết lí về đạo làm người. Cô biết không, có những kì thi không được như mong đợi, con bị điểm kém, con đã rất lo lắng vì sợ sẽ bị cô trách mắng. Nhưng không, cô không hề nói gì mà cô chọn cách im lặng. Sự im lặng của cô đã nói lên tất cả. Có những kì thi con đã kì vọng rất nhiều và đã có những lần con khóc thật nhiều, đau đớn thật nhiều khi bị điểm kém. Dường như cô biết được sự buồn bã của con, có lẽ rằng cô cũng rất thất vọng nhưng cô đã luôn giả vờ vui cười để đổi lấy những nụ cười trên môi của cô học trò ấy. Cô cố tỏ ra thản nhiên, cố tỏ ra vui vẻ để động viên học trò mình tiếp bước. Cô thấy học sinh nào lười, học sinh nào buồn thì cô đều chia sẻ hết để giúp mỗi học trò đều quyết tâm.Mệt mỏi lắm phải không cô sau những giờ lên lớp áp lực học sinh, áp lực nhà trường, áp lực của sở,... cô lại tất bật với những trang giáo án ngược xuôi, với những bài kiểm tra của học sinh có khi đến 23h khi mà mọi người đã chìm vào giấc ngủ say thì cô cô của con vẫn phải miệt mài trên bàn làm việc. Rồi còn gia đình, con cái biết bao nhiêu là việc đè nặng lên đôi vai nhỏ bé của cô. Nhưng cô chưa từng than thở với học sinh mà cô lúc nào cũng niềm nở tươi cười. Cô cứ dấu bọn em hoài về những âu lo nhọc nhằn của mình. Lòng nhiệt huyết, tình yêu nghề, yêu học trò đã phá vỡ tất cả mọi ranh giới. Mới đây thôi cô có chia sẻ với bọn em rằng: "So với những người bằng tuổi thì cô đã có những nếp nhăn trên khuôn mặt". Nhưng cô à, trong lòng con thì cô mãi mãi là người cô giáo xinh đẹp nhất, giỏi giang nhất. Tại sao ư? Tại những nếp nhăn đó là do bọn em, do những lớp học sinh không ngoan đã làm nên.
Một ngày khi con mắc kẹt giữa bao nhiêu con đường và ngã rẽ của cuộc đời thì lúc đó cô nhẹ nhàng xuất hiện cho con những lời giải đáp về những vấn đề thắc mắc. Cô đâu có lúc nào bỏ mặc con, cô luôn sát cánh bên con cho đến khi vấn đề được giải đáp, cho đến khi khó khăn dần mờ nhạt, cho đến khi cô cười và nói rằng cô luôn tự hào về con đó. Nụ cười dịu hiền gương mặt dễ mến nhìn cô say đắm con hiểu rằng: Cô là mẹ, là một người mẹ thứ 2, nâng bước con đi dẫu đường đời có rất nhiều chông gai, dẫu đường đời có rất nhiều trở ngại. Nhưng cô không bao giờ ngần ngại, vẫn cứ thế tiếp bước để con đến tương lai, để con có một ngày mai tươi sáng hơn.
Con xin gửi tặng cô những điều tốt đẹp nhất trong đời và cảm ơn những gì từ cô, đã dìu dắt luôn quan tâm những tâm sự của một thời học trò. Cảm ơn cô vì đã từng cưu mang, bao dung và truyền cảm hứng cho con. Cảm ơn cô vì đã cho con một cuộc sống nội tâm vô cùng phong phú với tình yêu văn học. Cảm ơn cô vì tất cả.
Đặt bút lên từng nét chữ và những dòng cảm xúc tồn đọng trong tim, cùng với đó là bao niềm tin chân thành với những lời răn dạy của cô. Con sẽ nhớ mãi không quên từng nét chữ, từng bài giảng và cả từng những cử chỉ ân cần nhất. Con sẽ mãi không quên công ơn mà cô đã dành trọn cho con, tặng con đôi cánh để có thể tự mình vươn xa hơn. Để rồi khi có ai đó hỏi con, con có thể trả lời rằng: Tôi là học trò của cô Hoà. Bằng giọng đầy tự hào và hãnh diện. Năm tháng trôi qua, đôi tay ấy vẫn thấm vết hoa văn bụi thời gian. Trang giấy vẫn còn thơm nét bút mỗi đêm khuya cô chấm bài. Nhớ những lời cô đã bảo ban, con hứa sống tốt lên người thành đạt xây dựng tương lai. Con sẽ cố gắng để cô mãi mỉm cười. Dù 10, 20 hay những năm tháng về sau con cũng sẽ chẳng thể nào quên được cô - người mẹ hiền thứ 2 của con.
Nhân ngày 20-11 con chúc cô yêu luôn vui vẻ, mạnh khỏe và hạnh phúc. Chúc cô luôn thành công trên con đường sự nghiệp của mình. Luôn có được những lớp học sinh ngoan và chúc cô luôn đào tạo được thật nhiều những học sinh yêu môn Văn như yêu hương vị của cuộc sống này. Con thật hạnh phúc khi được cô dạy, được cô nâng niu, chia sẻ. Và hạnh phúc hơn nữa khi cô là người đồng hành cùng con trong năm học cuối cấp này, cho đến khi con đến được bến bờ bên kia dòng sông. Con chúc cô yêu luôn được hạnh phúc, mãi bình an!
Ngày 20-11 có lẽ là ngày hạnh phúc nhất của thầy cô trong suốt 1 năm học. Là ngày mà học sinh bày tỏ lòng tri ân của mình bằng những đóa hoa tươi thắm, những món quà, những lời chúc tốt đẹp nhất đến thầy cô. Có lẽ thầy cô sẽ rất vui và hạnh phúc. Nhưng thầy cô vui không phải vì nhận được những đóa hoa, những món quà mà thầy cô vui vì những đứa học sinh của mình đã lớn khôn hơn, đã trưởng thành hơn mà vẫn nhớ đến thầy cô. Thầy cô đã thấy được thành quả mà mình đã gieo trồng bao năm tháng, thực sự đó là niềm vui, niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời Nhà giáo. Nhân ngày 20-11 em xin được gửi lời chúc chân thành tốt đẹp nhất tới tất cả những thầy cô giáo trên khắp mọi miền của Tổ quốc.Chúc các thầy cô luôn luôn nhiệt huyết để đất nước Việt Nam ta có thêm những nhân tài.
-------------------
Cre: Hương Loan Trần
Học văn chị Hiên - Hơn cả một bài văn🌻🌻

Tin liên quan