Just be yourself

Ngày 09/11/2018 19:00:09, lượt xem: 3050

JUST BE YOURSELF

Hà Nội... Mưa lạnh căm...

Góc phố bình yên diệu kỳ. Chỉ nghe thấy tiếng mưa đập nhẹ vào khung cửa sổ. Không tiếng xe cộ, không tiếng chuyện trò, cả thanh âm quen thuộc từ chiếc xe đạp cũ kỹ của bác già bán bánh khúc hằng đêm cũng không có. Lâu lắm rồi Hà Nội trong tâm hồn mới tĩnh lặng như vậy. Là vì rét, vì mưa, hay vì mọi người đã về nhà chuẩn bị đón tết hết rồi.

Dạo này thời tiết chuyển lạnh nhanh, người ta vẫn bảo nhau đây là đợt rét kỷ lục từ trước tới nay. Ừ thì rét thật. Rét tới nỗi mỗi sáng thức dậy, chui ra khỏi chăn để đánh răng là cả một cực hình. Rét tới nỗi, đi ra ngoài về mà chân tay lạnh toát, mặt tái nhợt, môi run mà không nói lên lời. Rét làm người ta ngại ra ngoài, nên góc phố hôm nay mới có khoảng bình yên đến thế.

Hồi chiều, mới thấy thành phố lất phất mưa. Rồi tạnh, quang trời. Ấy vậy mà chẳng hiểu tại sao, lại có cơn mưa đêm ào nhanh về đến thế. Mưa hoảng hốt xô người ta đi tìm chỗ trú, hoặc là phóng xe nhanh hơn để trở về nhà. Cảm giác rét buốt lại dính thêm mấy hạt mưa thật đáng sợ. Như thể, sẽ thật khó khăn để đi hết đoạn đường này. Ừ, có lẽ cũng vì mưa, mà góc phố đêm nay mới bình yên đến thế.

Rồi thì lại nhắc tới chuyện dạo này các hàng quán kêu nhau hàng ế ẩm. Thì bởi lẽ, sinh viên về nghỉ hết rồi còn đâu. Nhiều người ngoại tỉnh khi lên thủ đô kiếm sống vẫn thường bảo nhau rằng, chẳng phải những hàng quán ở các ngõ nhỏ thu được nhiều lời lãi đều là tiền của sinh viên hay sao. Ngẫm mà thấy đúng, Hà Nội mà không có sinh viên, chắc vắng lặng đi nhiều lắm. Thì cũng như đêm nay, không có tiếng nói cười của sinh viên, con phố mới bình yên đến lạ kì.

Lại nói tới chuyện sinh viên về nghỉ ăn tết. Kì nghỉ 20 ngày cũng là khoảng thời gian hợp lý cho những người sống ở xa. Nhưng nào có phải 20 ngày là về trọn vẹn cả 20 ngày. Cuộc sống thành phố choáng ngợp lắm, cạnh tranh và bon chen nhiều lắm, nhưng nếu nhìn từ một góc độ khác, đây lại là thời điểm phù hợp nhất không phải để nghỉ ngơi, mà là để kiếm tiền. Có một bộ phận không nhỏ sinh viên ở lại thêm khoảng một tuần nữa, để hoàn thành công việc làm thêm, nhận lương và nhận thưởng trong những ngày cuối năm. Nói ra chẳng phải cái gì đó cao thượng và đáng để khen ngợi, bởi việc này ai cũng có thể làm, chỉ là có muốn làm hay không thôi.

Ở lại Hà Nội, để phục vụ cho những người khác. Nghĩ tới chuyện này nhiều người phản ứng rất mạnh. Nói tại sao lại phải như vậy, tại sao lại phải đi phục vụ người khác trong khi đó là khoảng thời gian mình nên nghỉ ngơi? Khi nghe nhiều lời nói tác động như vậy, xin đừng yếu lòng, hãy mạnh mẽ hơn bởi đồng tiền mình kiếm ra ý nghĩa hơn gấp trăm ngàn lần nhận từ cha mẹ. Và dù ngay thời điểm này đây, có đang phải chịu những muộn phiền, áp lực do công việc mang lại thì cũng nên rắn rỏi hơn, để vững lòng chiến thắng mọi mỉa mai của sự ghen tức - lẽ thường sự đời. Sinh viên đi làm, chẳng có gì đáng tự hào, và ngược lại, cũng không có gì phải xấu hổ.

19 tuổi, chẳng phải tuổi cần phải suy nghĩ quá nhiều. Đôi khi trông thấy nhiều chuyện, cũng muốn ngẫm này kia, nhưng rồi chợt nhận ra thời gian ngẫm còn chẳng có. Từ chôn vùi tuổi thanh xuân của mình vào công việc cũng không nên, tự vứt bỏ tương lai vào trọng sự cô độc và bị động cũng không nên. Chẳng phải bây giờ, nếu chung hòa được cả 2 thứ ấy sẽ mọi thứ sẽ rất tuyệt vời hay sao? Nhưng giống như nhiều thói đời, đây chẳng phải chuyện ngày một ngày hai, có thể nói ra dễ dàng, nhưng làm thì không hề đơn giản.

Ai cũng một lần đi qua thanh xuân, để rồi đến khi quay đầu lại luôn cảm thấy nuối tiếc muôn phần. Ngày hôm nay đây, những gì đã qua thì nên cho qua, những gì chưa tới thì đừng nên trông ngóng, tập trung cho hiện tại mới là điều đáng phải làm. Thanh xuân với nhiều niềm vui, nhưng cũng có nhiều chuyện làm ta thấy phiền lòng, đôi khi cẩn phải uốn mình chứ chẳng thể ngay thẳng luôn được. Chỉ xin một điều sống luôn có niềm tin, thì cuộc đời sẽ bình yên biết mấy!

Xin cho thanh xuân của chúng ta vững vàng!

Hà Nội 31.1.2016. Mưa đêm về qua phố...

Tin liên quan